KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 269

Tôi quay trở về sau giờ làm việc và thấy ngôi nhà yên lặng đến chết chóc.

Hiển nhiên bố tôi đang ở nhà. Ông đang ngồi ở bàn ăn tối cùng với mẹ tôi.

“Krish, bố con muốn nói chuyện với con,” mẹ tôi nói.

“Mẹ bảo ông ấy là con không muốn,” tôi nói.
“Ông ấy nói ông ấy sẽ không tới đám cưới Minti nếu con không nói

chuyện với ông ấy,” mẹ tôi nói.

Những đám cưới ở bên đằng ngoại chính là lúc chúng tôi cần đến bố tôi

nhất. Mẹ tôi muốn thể hiện rằng mọi thứ vẫn bình thường. Sự có mặt của bố
tôi sẽ ngăn cản được những cái lưỡi khỏi uốn éo trong vài tuần. Tôi không
có lựa chọn. Tôi bước tới và ngồi đối diện ông.

“Vậy là giờ bố chuyển sang hăm dọa rồi đấy, bố muốn nói chuyện gì

nào?” tôi nói.

“Đây không phải là hăm dọa. Khi gia đình ta không nói chuyện với ta, sao

ta phải…” ông nói.

“Sao cũng được. Chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“Đứa con gái đó là ai?”
“Ananya Swaminathan.”
“Sao con lại biết nó?”

“Cô ấy là bạn cùng lớp đại học và là bạn gái của con.”
“Thấy chưa Kavita,” bố tôi nói, “thế mà bà nói con bé chỉ là bạn hả.”
“Bố đang nói với con, sao bố phải đổ tội lên mẹ con,” tôi nói.

“Thế con bé đến đây là vì chuyện gì?” bố tôi hỏi.
“Cô ấy được cử đến vì công việc. Minti đã mời cô ấy tới đám cưới. Bố có

vấn đề gì sao?”

“Con không thể chọn một đứa con gái để cưới được. Ta sẽ chọn cho con,”

bố tôi nói.

“Bố muốn rao bán con. Vậy trong khi bố ở ngoài đó thương lượng, giá

của con tăng đến đâu rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.