KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 270

“Kavita, thằng lỏi này…”
“Thằng lỏi ở ngay đây. Nói với con đây này.”

“Tôi sẽ không tới đám cưới Minti,” bố tôi tuyên bố.
“Đừng mà, đừng làm thế. Krish, hãy nói năng đúng mực đi,” mẹ tôi cầu

khẩn.

“Không, mẹ, chúng ta sẽ không đưa ông ấy đi cùng. Chúng ta sẽ nói ông

ấy bị ốm, bị tâm thần.”

“Cẩn thận cái mồm mày đấy,” bố tôi nói và giơ tay lên.
“Tôi thách đấy,” tôi nói và đứng dậy. Tôi về phòng mình nhưng có thể

nghe thấy họ.

“Tôi sẽ không đến đám cưới đó đâu, Kavita,” bố tôi nói. Tiếng bát đĩa

loảng xoảng có lẽ là do bị gạt xuống khỏi bàn ăn.

“Cứ làm gì mình muốn đi, tất cả các người,” mẹ tôi nói.
Tôi nằm trên giường. Tôi tự hỏi sao chúng tôi vẫn có thể ở với nhau như

một gia đình. Tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ nhớ Chennai, nhưng lúc này tôi
đang nhớ. Rõ ràng người ở đó chẳng gắn kết gì với tôi, nhưng ít nhất cũng
không ai đâm xỉa vào lòng tôi. Tôi tính gọi cho Ananya nhưng tôi không
muốn dồn những bực dọc của tôi lên cô. Những câu hỏi vụt qua trong đầu
tôi. Việc tôi đưa Ananya về cái nhà này có phải là điều đúng đắn? Cô ấy sẽ
nghĩ gì về tôi? Liệu cô ấy có thay đổi quyết định về tôi? Ngắm nhìn vũ điệu
ngu ngốc của những ý nghĩ trong đầu óc mình trước khi đi ngủ, tôi cứ trằn
trọc mãi trên giường cả đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.