KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 268

44

“Cháu chào bác,” Ananya vừa nói vừa bước vào phòng khách trong bộ áo

ngủ. Lúc đó là bảy rưỡi sáng. Bố tôi, theo thói quen từ hồi trong quân ngũ,
đã tắm và thay đồ xong. Ông ngẩng lên khỏi tờ báo. Ông không đáp lời.

“Cháu là Ananya, bạn của anh Krish.”

“Tốt,” bố tôi nói và quay trở lại với tờ báo. Ông giữ bình tĩnh. Tôi biết

Ananya mà rời đi là ông sẽ nổi điên lên ngay. Tôi bước vào phòng khách và
tảng lờ ông.

“Ananya, xong chưa. Chúng mình phải đi trước giờ cao điểm.”
“Con đi đâu đấy?” bố tôi nói.

Tôi không trả lời. Bố tôi đứng dậy và vào bếp.
“Cái thói ở đâu đấy hả?” tôi nghe ông quát tháo mẹ tôi.
“Lại làm sao vậy?” mẹ tôi nói trong khi tôi vẫn ghé một tai hóng chuyện

trong bếp.

“Tôi hỏi nó chuẩn bị đi đâu, nó không trả lời. Còn đứa con gái đó là ai?”
“Nó sẽ đưa Ananya tới nhà khách rồi đi làm. Có gì đâu?” mẹ tôi nói.
“Thế sao nó lại không nói? Và sao bà không bảo tôi là chúng ta có khách

tới nhà?”

“Tôi có biết đâu,” mẹ tôi nói.
“Bà lại nói dối nữa rồi,” bố tôi gào lên.
Trông Ananya đầy kinh hãi.

“Chào mừng đến với thế giới của anh,” tôi nói, “giờ biến khỏi đây thôi.”

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.