KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 272

“Đúng vậy, và vì mẹ anh là út, bà cần sự cho phép từ tất cả bọn họ để làm

bất cứ điều gì trong cuộc đời,” tôi nói.

“Rồi, vậy để em hiểu trước nhé. Minti và Rohan là các con của bác Rajji,”

Ananya nói và lấy ra một cuốn sổ. “Còn người con gái anh đưa vodka cho là
ai?”

“Đó là Tinki, chị của chị Nikki, cả hai đều đang học đại học. Họ là con

của bác Lappa. Còn bác Shipra có một người con gái và một người con trai,
Bittu và Kittu. Thế thôi, mẹ anh thì chỉ có mình anh.”

“OK, OK,” Ananya nói khi hoàn tất việc ghi chép.
“Krish, lại đây,” mẹ tôi gào to. Bà đứng gần sân khấu.

“Đi nào,” tôi nói và lôi tay Ananya.
Lúc đầu Ananya do dự, nhưng rồi cũng đi theo. Mẹ tôi ngồi với một bà

chừng tám mươi tuổi đeo dây chuyền vàng. Mặt dây chuyền to hơn cả huy
chương vàng Olympic.

“Đây là dì Swaran của mẹ, em của bà ngoại con,” mẹ tôi nói. Bà ngoại tôi

đã mất vài năm trước. Bà Swaran trở thành thành viên cao tuổi nhất trong
gia đình, xuất hiện trong các dịp cưới hỏi và những lễ lạt khác để chúc phúc
cho mọi người.

Tôi cúi người để chạm vào chân bà. Tôi ra hiệu và Ananya làm theo.
“Kavita, teri noo hai?” bà Swaran hỏi bằng tiếng Punjab rằng Ananya có

phải là con dâu mẹ tôi không.

Mẹ tôi giải thích cô chỉ là một người bạn.

“Bạn là sao?” bà Swaran hỏi tôi.
“Bà ơi, bà muốn ăn chaat không ạ?” tôi lảng đi.
“Ừ, chẳng ai lấy cho ta cái gì cả,” bà phàn nàn.

Tôi quay trở lại với một đĩa chaat. Ananya ngồi kế bên bà Swaran và mẹ

tôi.

“Cô ấy là người Madras à?” bà Swaran hỏi bằng âm lượng quá to so với

tuổi của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.