KHI YÊU CẦN NHIỀU DŨNG CẢM - Trang 292

“Năm phút đã hết,” Ananya nói, “Chúng tôi nên gói ghém hay là…”
“Con gái con đứa kiểu gì thế? Cô còn không cho tôi thời gian để thuyết

phục,” Công tước nói với Ananya.

Một trong những ông bác của Công tước đứng dậy. “Hãy bắt đầu thôi.

Chúng ta không thể làm hỏng ngày hạnh phúc của con cháu mình được.
Chúng ta muộn lễ jaimala rồi.”

“Họ đồng ý chứ?” bác Rajji vừa hỏi vừa nhìn bố mẹ Công tước.
“Ông đừng lo, là hiểu lầm thôi. Chúng tôi đâu có muốn làm hỏng mối

quan hệ lâu dài,” ông bác Công tước nói và ra hiệu cho tất cả những người
họ hàng đứng lên.

“Mọi người, mời dùng đồ ăn ạ,” Công tước nói.
Chừng đó là đủ để họ hàng của anh ta nhảy bổ vào những người phục vụ.

Giữ người Punjab cách xa thức ăn của họ ở một đám cưới là một việc làm
tàn nhẫn, nhất là khi hầu hết bọn họ chẳng được chấm mút gì ở cái xe đó cả.

Gia đình đằng nhà tôi ôm chầm bố mẹ Công tước. Họ không ôm trả lại,

nhưng ít nhất cũng không đẩy chúng tôi ra. Bác Rajji mang ra một hộp kẹo
và đút cho bố mẹ Công tước mỗi người một cái. Vị ngọt của đường cải thiện
vẻ mặt của họ. DJ cho nhạc nổi lên. Đám cưới tiếp tục được tiến hành.

Một cô gái đứng lại cho tới khi tất cả mọi người rời khỏi ghế xô pha và

tiến lên sân khấu. Đó là một cô gái Nam Ấn đã đến cùng với tôi từ tận
Chennai.

“Cô ấy đã nói gì với anh ta vậy?” bác Shipra hỏi tôi. Bà đã lấy lại chiếc

túi và trả lại các đồ trang sức.

Tôi nhún vai.

“Một cô gái thông minh làm sao,” bác Kamla ôm Ananya một cái. “Cảm

ơn cháu. Cháu đã giữ thể diện cho chúng ta.”

“Nhưng cho ta biết điều này được không, lương cháu hai mươi lăm ngàn

sao?” bác Rajni hỏi câu mà mọi người đều muốn hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.