“Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy. Đừng lo.”
“Phải rồi.”
Sự ngờ vực trong giọng Jake làm anh khó chịu. Hy vọng là một thứ anh
không thể đánh mất. Nhưng lời quở trách tắt lịn trêm đầu lưỡi. Jake nói vậy
vì sợ, một nỗi sợ anh hiểu rất rõ.
Một giờ chậm chạp lê qua, rồi một giớ nữa. Đêm đến. Michael đứng lên.
Ít nhất bây giờ anh cũng làm được gì đó chứ không chỉ chờ đợi.
Sức sống bỗng lóe lên trong bóng tối của kết nối. Anh căng ra, mò mẫm
điên cuồng. Hỗn độn, sợ hãi và lung túng chào đón anh. Nikki không nghe
thấy anh, không biết sự có mặt của anh.
Không quan trọng. Anh biết cô đang ở đâu.
Jasper sẽ phải chết vì điều đó.
o O o
Những vệt nắng vàng trải trên nền nhà không giúp làm tan cơn lạnh trong
căn phòng hay trong cơ thể cô. Vài giờ qua cô nhìn đường đi của mặt trời,
cơ thể bải hoải không thể cử động được.
Nhưng thời gian và mặt trời không chờ cô. Cô phải di chuyển, phải đi
khỏi đây trước khi ngày tàn. Sức nóng báo hiệu rằng lúc đó đã là chiều
muộn. Có rất ít thời gian.
Nghiến răng, cô duối thẳng chân phải. Cơ cứng khiến cô đau đớn, cô
nghiến răng và chậm rãi duỗi chân còn lại.
Tay cô cũng khó cử động như thế, căng cứng và nặng như chì vì khí lạnh.
Cả cơ thể cô đông cứng, da lạnh như đá. Nhưng lần đầu tiên kể từ rất lâu
rồi, cô thấy năng lượng của mình trở lại. Xoa chân với những ngón tay co