nhìn thấy mọi thứ bí mật, mọi nỗi sợ của mình. Mọi thứ đã xảy ra.
Cô bối rối nuốt nước bọt, nhìn đi chỗ khác. “May là chỉ bị xe sượt qua
thôi. Làm sao anh tìm thấy em?”
“Đi theo suy nghĩ của em.”
Nếu suy nghĩ của cô mở toang ra với anh như thế, sao anh không nói với
cô rằng kỹ thuật hành hạ tâm trí của Jasper có thành công hay chưa? “Em
mất tích trong bao lâu?”
“Ba đêm.”
Cảm giác dài hơn thế nhiều lắm. Cô rùng mình và xoa cổ tay. Dù hai vết
chích trên da đã liền lại, da cô vẫn con bỏng rát. “Chúng ta đang ở đâu
đây?”
“Phòng khách sạn của anh. An toàn hơn là bệnh viện, nơi Jasper đến và
đi tùy ý.”
Hơn nữa Jasper không biết Michael ở đâu - nhưng điều đó có ý nghĩa gì?
Hắn có thể xâm nhập suy nghĩ của cô bất cứ lúc nào và biết được họ đang ở
đâu. Cô không thể làm gì để chặn hắn lại.
“Em thấy thế nào rồi?” Giọng Michael từ tốn khi anh đứng lên, nhưng có
gì đó trong cách anh di chuyển rất dữ dằn.
Cô nhìn anh rót nước vào cốc. Mái tóc màu đêm của anh rối bù và cần
được gội, mặt anh như bị khắc bởi nhưng đường mệt mỏi rất sâu. Quần áo
nhàu nhĩ, như thể anh chưa ngủ trong nhiều ngày.
Cô muốn vươn ra để vuốt ve bờ vai đang căng lên, hôi lên đôi môi mệt
mỏi của anh. Thay vào đó cô túm chặt tấm chăn trong tay. Cô có điên