KHIÊU VŨ VỚI QUỶ - Trang 172

khác.”

“Tại sao? Anh đi đâu bây giờ?” Cô ghét chút hoảng hốt trong giọng nói

của mình, nhưng ý nghĩ phải ở một mình khiến cô sợ hãi.

“Anh sẽ nghỉ trên ghế trong phòng bên cạnh. Ba ngày vừa rồi rất dài.”

Anh đã ăn chưa?

“Anh chưa.” Câu trả lời của anh lạnh lùng. “Em nghĩ anh thoải mái lắm

sao khi biết kẻ nào đang bắt em? Tưởng tượng những gì hắn làm.”

“Em xin lỗi.” Cô chần chừ, không biết nên nói gì, không chắc làm thế

nào để không chạm vào nỗi đau trong mắt anh. “Em chỉ nghĩ là ma cà rồng
không có cách nào khác ngoài ngủ vào ban ngày.”

“Ai cũng phải ngủ, Nikki à, kể cả những kẻ không phải là người. Ma cà

rồng ngủ ngày chủ yếu vì mặt trời cực kỳ nguy hiểm với bọn anh.”

Cô nhớ lại khi mặt trời chiếu vào lưng Jasper và những vết tấy đỏ nó gây

nên. “Còn ăn?” Cô khẽ hỏi, không thật sư chắc mình muốn nghe câu trả lời.

“Anh không hút máu người, Nikki. Anh cũng không ăn hàng ngày như

Jasper và Monica.” Anh lưỡng lự rồi nói thêm bằng giọng nặng nề cay
đắng. “Sau ba trăm năm tồn tại, người ta học cách sống sót mà không cần
rất nhiều thứ.”

Cô chớp mắt. Cô có nghe đúng không vậy? Anh đã ba trăm tuổi?

“Phải.” Anh thở dài, và lùa tay vào mái tóc rối bù. “Giờ thì ăn rồi nghỉ đi.

Anh sẽ ở ngay cạnh nếu em cần.”

Anh nhanh chóng ra khỏi phòng. Cô nhíu mày, cầm thìa lên, ăn súp mà

không thực sự thưởng thức hương vị của nó. Lúc ăn xong, cô đặt khay lại
lên bàn và nằm xuống ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.