KHIÊU VŨ VỚI QUỶ - Trang 197

“Không phải đứa trẻ nào cũng đứng nhìn bố mẹ nó chết. Không phải đứa

trẻ nào cũng cảm nhận được cái vuốt ve của hồn mẹ nó khi bà qua đời.”

Hình phạt quá đủ cho tính hằn học trẻ con bất chợt của cô. “Liệu bố mẹ

có tin không khi em nói với họ? Liệu em có ngăn họ đi được không?”

Cô cười nhạt. “Không. Họ sẽ cho rằng đấy là phiên bản mới của cơn hờn

dỗi kéo dài.”

“Vậy là em không thể thay đổi số phận.”

“Có thể. Có thể không.” Một sư pha trộn kì lạ của hoài nghi và hy vọng

trong mắt cô.

Anh cười và phẩy một lọn tóc khỏi mắt cô. Lúc này, sự pha trộn đó là đủ

rồi. Ít nhất cô đã nhìn qua được sự day dứt và trút bỏ một ít nỗi đau bị dồn
nén.

Những cái chết trong quá khứ sẽ không còn là vũ khí cho Jasper sử dụng.

Không nhiều lắm, nhưng bắt đầu cứ thế đã.

Cô khẽ chạm vào cây thánh giá bạc trên ngực anh. “Anh tìm thấy nó ở

đâu đấy?”

“Trong đường hầm.” Nỗi sợ lại nhảy múa trong đầu cô. Anh đưa tay cô

lên ngực mình. “Em có muốn lấy lại không?”

Cô chần chừ, rồi lắc đầu. “Không. Nếu anh thích thì cứ giữ lấy.”

Anh thật sự muốn giữ. Một phần nhỏ của cô anh có thể mang theo khi rời

đi. Anh nhìn lên đồng hồ. Bảy giờ. Có lẽ đủ thời gian để xoa dịu nỗi đau
của quá khứ và tạo nên một ký ức sống mãi với thời gian.

Anh nhìn cô. Có sự thấu hiểu trong mắt cô. Sự ứng thuận trong đầu cô.

Chỉ một lần nữa thôi, anh thề, và choàng tay qua cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.