lo lắng dâng đầy trong kết nối. Cô vẫn không thể đọc suy nghĩ của anh trọn
vẹn, nhưng xét cho cùng cô không muốn. Nhất là nếu điều đó đồng nghĩa
với việc biết rằng cơ hội thực hiện trót lọt cuộc giải cứu này rất nhỏ.
Cô nắm chặt cái đồng hồ trong túi. Hơi ấm của nó làm cô dễ chịu, nhịp
đập chậm nhưng đều đặn nói rằng Jake vẫn còn sống.
Cổng vào nhanh chóng hiện ra lờ mờ trước mắt họ, một cái hố rộng
ngoác được viền gỗ trông lâu đời hơn Lyndhurst. Già hơn cả Michael.
“Thanh gỗ chẳng cũ đến mức đấy đâu,” anh nói, vừa đưa cô cây đèn pin
vừa cười nửa miệng. “Này, em cầm lấy.”
Cô rọi đèn lên lối vào. Luồng sáng chỉ đi được một đoạn rồi bị bóng tối
dày đặc nuốt chửng. Nhưng thế là đủ để nhìn thấy những dấu chân. Michael
ngồi xổm xuống và rờ rầm đường viền của những dấu vết.
“Thây ma,” anh nói, chỉ vào một dấu chân hơi bị kéo lê ở góc. “Thấy
không? Chúng đi rất nặng nề, và kéo lê bàn chân. Jasper sẽ không để lại
những dấu vết, và hắn chắc đã vác Jake vào.”
“Chúng ta biết hắn cài bẫy sẵn.” Vậy tại sao linh cảm của cô chưa xuấ
hiện và báo động điều gì?
“Sẽ không có gì đâu.” Michael đứng lên, phủi bụi trên bàn tay. “Jasper lại
đang dùng lưới linh cảm - anh có thể cảm thấy nó dao động. Nó trùm lên cả
khu vực này, và có lẽ là đang cản trở khả năng của em.”
Thế những chiếc đồng hố vẫn đập tích tắc giữa những ngón tay cô. “Em
vẫn cảm nhận được Jake.”
“Chẳng qua là vì Jasper muốn em tìm thấy anh ta.”
Cô run lên. “Vậy là phần khả năng còn lại của em sẽ trở nên vô dụng à?”