“Có lẽ. Em sẽ không biết chắc nếu không thử, và tấm lưới sẽ tóm được
em nếu em làm thế.”
Bụng cô quặn lại. Cho dù cô thường xuyên ước được là người bình
thường, cô biết từ sâu thẳm rằng mình đã dựa vào chúng quá nhiều và
không thể để mất. Khoảng thời gian ngắn ngủi với Jasper đã chứng minh cô
cực kỳ vô dụng khi không có chúng.
Michael nắm lấy tay cô. “Em không đơn độc, Nikki.”
Cô nhắm mắt, chống lại hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Muốn một ai đó
nhiều như cô muốn Michael không phải là một điều đúng đắn. Cũng là
không đúng khi cần cái nắm tay của anh, sự êm ái của vòng tay anh để đánh
đuổi quỷ dữ.
“Em sẽ luôn đơn độc,” cô nói, và lùi xa khỏi anh. Không có cách nào
khác. Khi mà tình yêu của cô là lời nguyền rủa của cái chết. Michael có thể
là một ma cà rồng, nhưng điều đó không làm anh bất khả xâm phạm.
Monica là một minh chứng cho việc ma cà rồng cũng có thể chết nhanh như
người thường. “Đi thôi.”
Anh quay đi và không nói gì. Cô đi theo anh vào bóng tối, tay cô run làm
ngọn đèn nhún nhảy tung tăng.
Nước nhỏ giọt tong tỏng là âm thanh duy nhất cô nghe được trên nền
tiếng chân của cô. Michael không gây ra một chút tiếng động gì, im lìm như
một bóng ma. Khí lạnh luốn qua quần áo và chạm vào người cô với những
ngón tay buốt giá.
Cô run lên và lùi gần vào tấm lưng rộng của Michael. Tâm năng của cô
có thể vô dụng vào thời điểm này, nhưng cô vẫn cảm thấy sự quỷ quái của
Jasper quanh mình. Kể cả bầu không khí họ thở cũng bị ô uế bởi nó.