KHIÊU VŨ VỚI QUỶ - Trang 242

Như thể cô cần sự nhắc nhở của anh. Anh đẩy cô về phía trước. Những

gợn sóng đen xé mặt hồ và chạy về phía bóng tối. Nước dâng đến chân, rồi
quá hông, và mỗi bước về phía trước lại khó khăn hơn. Cô giữ tay trên mặt
nước để ánh đèn chiếu vào chỗ tối. Nhưng cô cũng trông chừng mặt hồ -
phòng khi có gì đó nhảy lên và cướp đèn. Thứ cô không cần nhất lúc này là
bóng tối hòan toàn.

Kết nối bừng dậy, Michael chạm vào suy nghĩ cô. Hơi ấm bọc quanh cô,

một cái kén kết bằng sự êm ái và dẻo dai. Một cô gái có thể sẽ quen với sự
ân cần này, cô nghĩ, và báo động rung leng keng trong tim cô. Bởi vì cô
đang dần không thể hiểu sự ân cần đó, và nó sẽ khiến việc anh ra đi khó
chấp nhận hơn.

Họ đi tiếp trong nước lạnh, từng bước chân chậm chạp như thể đang đi

trong đường đặc quánh.

Michael bóp nhẹ tay cô. “Được nửa đường rồi. Đừng lo, mình sẽ qua

được thôi.”

“Ý anh là cái hồ này có bờ à?” Nếu co thì ánh đèn cũng chưa rọi tới.

“Có. Đáy hồ đang nâng lên cao dần.”

Họ đang đi trên một con đường ư? Cô dẫm lên một phần đất đầy nhớt

trơn tuột. Cô thét lên sợ hãi. Đèn pin ngập xuống nước và bóng tối khép lại.
Dày đặc và nặng trịch. Ôi không…

Michael kéo mạnh cô lên, gần như lôi tay cô ra ngoài.

“Hay rồi,” cô nói khẽ, thầm mong mình không lộ vẻ sợ hãi ra ngoài. “Giờ

thì em ướt sũng.”

Lo lắng chạy trong kết nối. “Em có sao không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.