thấy đau, không thấy nhức mỏi, sau khi bị mắc kẹt dưới nước với đống đất
đá? Anh đã cứu cô thế nào, và ảnh hưởng đến hai người ra sao?
Giác quan của cô bỗng sắc bén khác thường, nhưng lại rối rắm khi cô cố
hiểu. Và dù cô cần câu trả lời, cô cũng không muốn tìm kết nối với
Michael. Ranh giới đã bị vượt qua. Không còn gì như trước nữa - cuộc sống
của cô, và Michael.
Cô mở mắt, nhìn dòng người vội vã phía dưới. Ít nhất có mộ thứ vẫn
chưa thay đổi: Anh vẫn sẽ đi.
Jasper vẫn còn sống. Và dù Michael có nói gì, sự điều khiển của Jasper
với cô đã mạnh lên. Bóng tối của hắn vướn tới góc xa nhất của tâm trí cô,
càng lúc càng khó đè nén.
Cô đi vào bếp. Vửa mở tủ lạnh, cô choáng váng khi thấy nó đầy chặt thức
ăn tươi.
Để cho em dùng đấy.
Lời Michael vang lên như mệnh lệnh. Mong muốn được tuân theo ào vào
cô. Cô túm chặt bờ tủ lạnh, chống lại nó. Hít sâu, cô đóng tủ lại và dựa vào
ghế.
Anh chỉ cần ra lệnh và cô đã nhảy dựng lên làm theo. Tại sao? Điều gì đã
xảy ra trong những giờ phút tối tăm cô không nhớ nổi? Michael đã thành
công điều khiển cô, thứ Jasper đã làm thử và thất bại ư?
Tiếng thở dài giận dữ chạy vào đầu cô. Cô cố đẩy anh ra, thấy cần được ở
một mình, cần thời gian để nghĩ ngợi.
Nhưng cô biết thời gian là một thứ họ có rất ít.