KHIÊU VŨ VỚI QUỶ - Trang 294

Họ quay ngoắt lại vì nghe tiếng cửa mở. Thêm nhiều cảnh sát bước vào.

Cô thở phào.

“Cuối cùng họ cũng tới,” MacEwan nói.

“Quá muộn, như mọi khi,” cô xoa trán. Cơn đau này liệu có bao giờ biến

mất không? Ngọn lửa bỏng rát trắng xóa bùng lên trong não cô.

MacEwan nhăn nhó với cô rồi vẫy một người cấp dưới đến. “Nếu họ đến

sớm hơn thì có cứu được chúng ta không? Cần bao nhiều người để giết một
thây ma?”

Chỉ một thôi - nếu ông là ma cà rồng. “Đấy chẳng phải là một chuyện đùa

vô duyên sao?”

Ông cười, một âm thanh rổn rảng trong đêm tĩnh lặng. “Hình như thế.”

Ông quay ra khi viên cảnh sát đến gần. “Jenkins, làm ơn đưa cô James về
nhà hộ tôi.”

Anh cảnh sát trẻ gật đầu. MacEwan quay lại nói với cô. “Tôi tin chắc là

cấp trên của tôi sẽ muốn nói chuyện với cô về tối nay.”

“Ông biết tìm tôi ở đâu mà.” Cô nhìn Jake, vẫn an toàn trong bóng của

cột ống khói. “Ông tìm bác sĩ cho Jake càng sớm càng tốt được không?”

MacEwan gật đầu và nói vào bộ đàm. Nikki gạt cánh tay đang chìa ra của

viên cảnh sát trẻ và đi chậm chạp về phía cầu thang. Mỗi bước đi đều khiến
đầu cô đau như có lửa. Cô cắn môi và cố để không ngồi xuống khóc rống
lên như một đứa trẻ. Đau, phải rồi, nhưng nỗi đau, dù đang ở dạng này hay
dạng khác, là thứ cô đã quen rồi, thứ cô đã học cách chế ngự. Thứ mình
không muốn chịu một mình thêm nữa.

“Nikki?” MacEwan gọi với theo khi cô đến gần cửa. Cô quay lại. “Nếu

cô tìm thấy gã đàn ông đứng sau mọi chuyện, gọi tôi nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.