KHINH NGỮ - Trang 106

Tô Dật An đã biết đến về tình huống gia đình của Lâm Khinh Ngữ,

anh có quyền tìm hiểu hồ sơ của học sinh mình dạy. Trên hồ sơ của Lâm
Khinh Ngữ, cột về ba điền hai chữ "Đã mất".

Hai chữ bình thường đến cỡ nào, nhưng đối với người trong cuộc mà

nói, năm đó đã phải trải qua sự đau lòng khó chấp nhận đến thế nào, cuộc
sống có thay đổi lớn ngập trời như thế nào, chỉ có chính bọn họ mới
biết.diễn*đàn;leeQuys”đôn_Hijushima

"Tôi rất nhớ ba!" Lâm Khinh Ngữ ở trong hốc cây hô một tiếng, ngay

sau đó giống như không còn hơi sức, dựa vào thân cây ngồi xuống trên rễ
cây.

Ban đêm yên lặng, Tô Dật An đáp lại một câu: "Người đừng nên quá

mức chấp nhất với quá khứ." Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Dật An cũng đã
biết mình vừa nói một câu vô nghĩa.

Lý luận suông thì ai mà không biết, nếu ai ai cũng lôi lý luận suông ra

nói là sẽ giải quyết hoàn hảo được mọi chuyện, vậy thì có lẽ trên đời này đã
không có thứ gọi là "Lý luận suông" rồi.

Lâm Khinh Ngữ nghe vậy cười một tiếng: "Trước kia ba tôi rất tốt với

tôi, tôi gây họa ở bên ngoài ông sẽ giúp tôi, lúc tôi bị mẹ dạy dỗ ông cũng
sẽ giúp tôi, em trai đánh nhau với tôi, ông cũng không thiên vị em
trai."diễn*đàn(hijushima)lê!quý$đôn

Cô đặt đầu trên hốc cây, "Tôi từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như ông vẫn

còn, chắc tôi cũng sẽ không sống thành như vậy. Tôi cảm thấy mình thật
xấu xa, có lúc thậm chí sẽ trách ba, năm đó tại sao lại không giữ gìn bản
thân tốt một chút, tại sao phải rời đi sớm như vậy, để lại tôi cùng với hai mẹ
con kia......" Lâm Khinh Ngữ không cảm xúc nâng khóe miệng, "Tôi cùng
với hai mẹ con kia...... Đây có phải là một cách nói rất lạ lùng hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.