KHINH NGỮ - Trang 107

Nhưng sự thật chính là như vậy. Sau khi ba đi, tôi liền cảm thấy mình là
một tồn tại hoàn toàn dư thừa."

"Anh biết cái gì gọi là dư thừa không? Là rau chân vịt bên trong món

trứng chiên cà chua, tỏi trong giò đông lạnh. Còn có người mẹ đang vui vẻ
vì có bầu con trai nhưng sinh ra lại là con gái." Tô Dật An chỉ cảm thấy
giọng điệu khi nói những lời này của Lâm Khinh Ngữ lạnh lùng đến gần
như có thể đâm anh đau nhói, nhưng Lâm Khinh Ngữ lại hoàn toàn không
có tự giác, cô vẫn nâng khóe miệng lên cười như cũ, gần như tàn nhẫn đưa
ra câu kết cay nghiệt đối với bản thân, "Những thứ đó đều sẽ bị lựa ra vứt
đi."

Nói tới đây, Tô Dật An đại khái đã có thể tưởng tượng ra chuyện gì

xảy ra trên người Lâm Khinh Ngữ vào buổi trưa. Nhưng tổn thương đến từ
gia đình như vậy, người ngoài vốn không có cách nào để dùng lời nói giải
quyết giúp cô.

Bởi vì tổn thương do lời nói tạo ra có thể trong nháy mắt đâm thẳng

vào lòng, còn để một vết thương khép lại, thì cần tới mấy tháng mấy năm
thậm chí lâu hơn.

"Đại thần, anh có thể hiểu sự tủi thân khi bị trọng nam khinh không?"

Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn cành khô và trời đêm, lầm bầm lầu bầu
nói, "Chắc là không đâu nhỉ? Dù sao anh cũng đã sống 8000 năm rồi, có lẽ
vốn ngay cả cha mẹ cũng không có nữa ấy chứ?" Lâm Khinh Ngữ thở dài
một hơi, nhìn trời, "Vào lúc như thế này, thật sự rất muốn tìm một người ở
cùng tôi."

Mong muốn này của Lâm Khinh Ngữ nghe vào trong tai Tô Dật An,

giống như có một cái trống đang đánh vang trong hốc cây, âm thanh mạnh
mẽ tầng tầng lớp lớp làm rung động thụ tâm của anh.

Nếu như có thể, anh cũng muốn biến thành một con người......

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.