KHINH NGỮ - Trang 132

“Đương nhiên là phải về.” Biểu tình của Tô Dật An nghiêm túc đứng

đắn: “Cô vốn không thuộc về nơi này.”

“Trước kia không phải, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn thuộc về nơi này.

Tôi còn rất thích ứng với nơi này, rất muốn tiếp tục, liên tiếp, ở lại nơi này,
ở đây, nơi này!” Lâm Khinh Ngữ kiên định nói: “Tôi tuyệt không muốn trở
về, còn anh, nên sớm bỏ ý nghĩ muốn tôi có nguyện vọng này đi.”

Lâm Khinh Ngữ nói xong, quay người chuẩn bị bỏ đi, dù sao cô cũng

biết mục đích của Tô Dật An, cũng đã biểu đạt lập trường của mình, không
còn chuyện gì để nói nữa. Nhưng cô vừa bước được một bước, Tô Dật An
đã tiến lên nắm chặt cánh tay cô.

Nắm lấy cánh tay tráng kiện rắn chắc, trong lòng Tô Dật An không

hiểu sao cảm thấy mệt mõi nặng trĩu, hầu như là lập tức buông ra, nhưng
động tác kia cũng đủ để ngăn lại bước chân của Lâm Khinh Ngữ, anh
nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Khinh Ngữ nói: “Cuộc sống hiện tại của
cô, những việc trãi qua, đều không phải là chân thật, đối mặt với vấn đề,
một cái cô cũng không giải quyết được.”

Lâm Khinh Ngữ khinh thường: “Có gì không chân thật, ăn cơm không

chân thật hay đi ngủ không chân chật? Ngược lại tôi cảm thấy tất cả những
gì ở đây đều rất chân thật, hiện tại tôi cũng không đối mặt với bất cứ vấn đề
gì, lúc trước cũng có chút chuyện phát sinh, nhưng sau khi tôi biến thành
đàn ông cũng đã giải quyết rồi. Anh muốn trở về, tự bản thân mình nghĩ
cách, anh không thích ứng, cũng phải thích ứng. Thì ra chính anh không thể
thay đổi, nên buộc người khác phải thay đổi vì anh? Lâm Khinh Ngữ trừng
mắt: “Cho anh quen.”

Nói xong, cô phủi tay bỏ đi, tư thế ung dung quát tháo trên đường

giống như một đàn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.