KHINH NGỮ - Trang 133

Tô Dật An nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ đi xa, hơi thở nặng nề, rồi

thở dài.

Chỉ có anh biết, lời nói của Lâm Khinh Ngữ giống như châm chọc

lung tung, kỳ thật cô đã nói trúng nội tâm của anh. Khi còn nhỏ, cha mẹ Tô
Dật An đều là lữ hành gia nổi tiếng, một năm bốn mùa, đã có ba mùa đều ở
bên ngoài, còn lại một mùa cũng phải chuẩn bị cho việc lên đường. Cha mẹ
anh cung cấp hình ảnh cho tạp chí sách báo, ở nước ngoài có rất nhiều giải
thưởng, cuộc sống của bọn họ rất phong phú làm cho người ta hâm mộ.
Nhưng những cảnh sắc tự nhiên đẹp nhất luôn là những nơi nguy hiểm nhất
với con người.

Còn nhỏ Tô Dật An luôn nghe được tin tức về cha mẹ mình, lúc thì bị

thương lúc gặp nguy hiểm. Bà nội Tô Dật An đưa anh về lại bên cạnh cha
mẹ mình, bà muốn kềm chế cuộc sống quá mức tự do của bọn họ, nhưng
người như vậy làm sao nghe ai.

Khi đó Tô Dật An còn rất nhỏ, nhưng anh có thể nhạy cảm nhận thấy

nỗi buồn của bà mình, mà cảm xúc của người lớn thường sẽ làm ảnh hưởng
rất lớn đối với trẻ nhỏ. Bởi vì một khi lớn lên, cũng sẽ trãi qua rất nhiều
chuyện, cũng có cách nhìn nhận sự việc khác hơn. Mà trẻ nhỏ so với việc
lớn, mặc kệ vật chất đầy đủ như thế nào, nhưng tinh thần đều bị ảnh hưởng
rất lớn, anh luôn lẩn quẩn trong nội tâm của chính mình. Người nhà và
trường học chính là toàn bộ thế giới của anh.

Mà ở phương xa, cuộc sống của cha mẹ không ổn định, cũng giống

như làm cho nội tâm của Tô Dật An không có cách nào ổn định.

Mà chuyện xấu nhất chính là, cha mẹ anh đã chết.

Bị tai nạn chết khi đang du lịch trên tuyết.

Anh đối với cuộc sống không ổn định của cha mẹ đã rút ra được một

bài học, từ đó liền hướng tới một cuộc sống sinh hoạt bất biến. Cuộc sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.