KHINH NGỮ - Trang 141

lóc và say như chết không! Lần này sao lại đặc biệt hồi phục nhanh như
vậy! Không dám yêu chứ! Mất mát chứ! Đau giống như bàn là rơi trên
người vậy đó! Cậu cứ quên dễ dàng như vậy sao! Con gái mà! Tên của cậu
dễ thay đổi được sao!”

Cô muốn làm như vậy với Tô Hạ!

Mà lúc này, không được…

Khi Lâm Khinh Ngữ bị Tô Hạ chặn ở cửa ký túc xá lần thứ ba, nhìn

trong tay Tô Hạ mang theo một đôi giày chơi bóng hàng hiệu, lần đầu tiên
Lâm Khinh Ngữ nhịn xuống những lời muốn nói với Tô Hạ hàng vạn lần.

Cô chỉ có thể giả vờ mờ mịt và bình tĩnh hỏi Tô Hạ: “Đây là cái gì?”

“Giày chạy đệm hơi.” Tô Hạ đáp thản nhiên, tự nhiên, lạnh nhạt, “Em

thấy thỉnh thoảng anh sẽ tới sân thể dục chạy bộ, chạy bộ đều có áp lực đối
với đầu gối, mắt cá và các khớp xương, đi loại giày này tốt với thân thể.
Trước đó anh giúp em, vẫn không biết cảm tạ anh như thế nào, đây coi như
là lời cảm tạ của em rồi. Cũng đừng không nhận, chỗ của em không có
người nào có thể đi đôi giày này, anh không cần, em cũng chỉ có thể lãng
phí ném đi.”

Một lời nói có bao nhiêu cẩn thận, gồm dịu dàng, quan tâm, thông

thái, lễ độ cộng thêm ba phần uy hiếp trên người, khiến cho Lâm Khinh
Ngữ ngay cả mở miệng nói “Không cần” cũng cảm giác là tội ác.

Đây là bạn thân của cô, nếu đứng ở góc độ của những người đứng

xem, Lâm Khinh Ngữ đều phải vỗ tay kêu lên ba tiếng tốt. Mà lúc này cô
lại chỉ cảm thấy Tô Hạ cầm trên tay là cái bàn là, nhìn chói mắt, cầm phỏng
tay.

Nhưng giờ khắc này để Tô Hạ liên tục chìa tay đưa giày chơi bóng

cũng không thành bộ dạng gì, quá khiến người ta xấu hổ! Vì thế trước tiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.