KHINH NGỮ - Trang 142

Lâm Khinh Ngữ lấy ví tiền từ trong túi ra, đem ra tất cả đồng tiền có giá trị
lớn, một tay nhận giày chơi bóng, một tay nhét tiền vào chiếc cặp bên
người Tô Hạ.

“Cảm ơn cô nha, tôi rất thích giày chơi bóng, đúng lúc muốn mua một

đôi, cũng không thể để cô tốn kém. Chút tiền ấy, thừa thì xem như tôi cảm
ơn lòng tốt của cô, thiếu tôi đành tham tiện nghi không bù nữa.”

Tô Hạ không ngờ Lâm Khinh Ngữ sẽ làm như vậy, cô (TH) đang

muốn lấy tiền ra trả cho cô (LKN), Lâm Khinh Ngữ lại lùi
lamanh/dieendanleequydon về phía sau ba bước, ánh mắt thoáng nhìn trên
đầu Tô Hạ, kéo ra một nụ cười tươi tắn: “Thật ra, so với đôi giày chơi bóng
này, tôi thích nơ con bướm trên đầu cô hơn.”

Chủ ý của Lâm Khinh Ngữ là muốn nói cho Tô Hạ, thật ra cô có trái

tim của một người con gái, nhưng cô không nghĩ tới, sau khi Tô Hạ nghe
xong lời này, bước chân chuẩn bị đuổi theo cô liền dừng lại…

Sau đó, Lâm Khinh Ngữ nhìn mặt Tô Hạ, từ từ, từ từ đỏ lên…

LâmKhinh Ngữ lại phân biệt câu mình vừa nói rõ ràng một lần…

Ôi, mẹ nó!

Những lời này nếu dùng kiểu mẫu trái tim thiếu nữ để nhận thức,

không phải ý tứ là “So với quà cô đưa tôi, tôi thích cô hơn” sao!

Lâm Khinh Ngữ nhìn gương mặt Tô Hạ ngày càng đỏ, cô há miệng

thở dốc, chỉ cảm thấy bây giờ mình hết đường chối cãi, vì thế cô cũng chỉ
có thể cắn răng một cái, xoay người bỏ chạy cách hiện trường phát hiện án.

Trong trường có người nhàn rỗi lúc thấy Lâm Khinh Ngữ và Tô Hạ ở

cùng một chỗ, chụp được ảnh, đăng lên trên mạng, ngày hôm sau, trên
mạng nổi lên một làn sóng gào thét “Cùng một chỗ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.