KHINH NGỮ - Trang 169

Lâm Khinh Ngữ móc một ít nến từ túi xách, ném lên mặt Tô Dật An.

Dĩ nhiên cái ném giận dữ này chẳng trúng. Cây nến lăn đến bên chân

Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ chỉ vào anh quát lớn: "Khốn kiếp! Đồ tiểu
nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!"

"Đúng vậy" Tô Dật An vẫn thản nhiên như cũ, "Nếu đã biết, ước sớm

chút đi, ước, trở về."

Nghe giọng nói ra lệnh kênh kiệu trịch thượng của anh, trong cơn giận

dữ, Lâm Khinh Ngữ cũng không khống chế nổi nữa, đợi cô hoàn hồn, tay
áo của cô đã được xắn lên, chân cũng vô thức bước tới phía Tô Dật An, sĩ
khí hào hùng, sát khí mạnh mẽ: "Tô Dật An." Lâm Khinh Ngữ cắn răng
nghiến lợi, "Hôm nay bị đánh chết thì anh cũng đừng trách tôi, là tôi bị
chuột rút đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.