KHINH NGỮ - Trang 167

Trên ban công, nữ sinh đang tập trung tinh thần nhìn màn tỏ tình, cô ở

trong bóng tối, chẳng ai quan tâm nhân vật phụ.

Vì vậy Lâm Khinh Ngữ vỗ vỗ quần áo, bò lên, xoa đầu gối từng bước

từng bước đi tới nơi nào đó ít người.

Một đường đi vôi vã, không khí mùa đông giá rét như có thể làm

thương cổ họng, cô đi tới rừng cây nhỏ mà đã lâu rồi cô không tới.

Đi tới dốc nhỏ, đã không có cây đại thụ nói dối mình đã sống 8000

năm kia nữa.

Lâm Khinh Ngữ chỉ ngồi dưới đất, nhìn bầu trời, nhìn mấy ngôi sao,

cảm xúc từ từ lắng xuống, cô há miệng, sau đó gần như cắn răng nghiến lợi
nói: " Tô Dật An khốn kiếp! Tại sao lại biến từ cây về thành người!"

Bây giờ cô, thật sự rất cần một cái hốc cây!

"Tôi có thể biến trở về, cũng hoàn toàn là do em thành toàn."

Dưới dốc nhỏ truyền đến giọng nói không lạnh không nóng này, Lâm

Khinh Ngữ bị dọa giật mình, vội vàng ngồi thẳng người, nhìn Tô Dật An
đứng dưới dốc nhỏ, Lâm Khinh Ngữ cắn răng: "Anh làm cái gì thế?"

Tô Dật An hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm Lâm Khinh Ngữ, khóe mắt

mang theo ba phần lạnh lùng: "Nhìn thấy Tạ Thành Hiên yêu người khác,
cho nên giống như một con chó con bị đánh, trốn vào một chỗ liếm vết
thương sao?"

Lâm Khinh Ngữ trừng anh: "Mắc mớ gì tới anh!"

"Chỉ cần em ở thế giới này, sau này bất kể gặp bao nhiêu, thích bao

nhiêu đàn ông, kết cục đều là như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.