KHINH NGỮ - Trang 171

Lâm Khinh Ngữ hận đến thầm mắng ông trời, để ông trời mau chóng trả Tô
Dật An nhu nhược về!

Tiện thể để cho cô đánh!

“Tô Dật An.” Khắp nơi đều bị áp chế, Lâm Khinh Ngữ nổi giận trong

lòng, nghẹn đến cực hạn, cô giận dữ ngược lại tỉnh táo, cứ tùy ý để Tô Dật
An đè chặt như vậy, cũng không vùng vẫy, mở miệng kêu đau: “Lúc tôi còn
nhỏ cướp bữa sáng của thầy hay trộm gạo nhà thầy? Tôi đã làm
dinendian.lơqid]on chuyện gì có lỗi với thầy sao? Thầy hết lần này đến lần
khác bị người ta đánh, tôi không giúp thầy? Lúc thầy bị cô lập, tôi không để
ý đến thầy? Tan học đi ra sân chơi, có phải tôi mang theo thầy chơi! Tôi có
lỗi với thầy chỗ nào!”

Lâm Khinh Ngữ ngoảnhmặt, nói đến đây, càng nói càng chuyên chú,

cô cũng không quay đầu lại, cho nên không phát hiện ra ánh mắt của Tô
Dật An khi nói đến những chuyện hồi ức này.

“Bây giờ động một cái thì thầy giăng bẫy tôi! Còn ngầm mưu đồ quỷ

kế.” Lâm Khinh Ngữ tức giận kể ra, “Cuộc sống đại học tốt đẹp của tôi đều
bị thầy đùa thành trò chơi mưu trí rồi! Thầy bị thứ gì độc ở xã hội tư bản
chủ nghĩa hả! Sao ra trường thành dáng vẻ đức hạnh này rồi! Từ khi gặp
thầy ở đại học tôi không có chuyện gì tốt! Thầy nói đi! Tại sao thầy nhằm
vào tôi!”

Tại sao nhằm vào cô?

Tại sao không nhằm vào cô?

Bạn của Tô Dạt An nghiên cứu tâm lý học, nói tâm lý anh sợ hãi thay

đổi, đây là một dạng bệnh tâm lý, do bị thương khi còn bé.

Mà sau khi Tô Dật An được bác đưa ra nước ngoài, sinh sống ở đó

mười năm, anh đã quen với cuộc sống nước ngoài. Nhưng sau khi việc học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.