KHINH NGỮ - Trang 172

thạc sĩ chấm dứt, anh lại không đếm xỉa đến tất cả mọi người, kể cả tâm lý
phản đối và chống lại của bản thân, từ bỏ tiếp tục đào tạo chuyên sâu, anh
bỏ tất cả thói quen và cảm giác an toàn mười năm qua, đơn giản là vì một
lọ sao giấy đặt trên bàn.

Anh và Lâm Khinh Ngữ gặp lại nhau, thật ra gặp nhau sớm hơn Lâm

Khinh Ngữ nói.

Anh gặp Lâm Khinh Ngữ không phải ở năm ba đại học mà là khi bắt

đầu đảm nhiệm dạy ở đại học A, dạy chuyên ngành của Lâm Khinh Ngữ,
ngày khai giảng, anh đến phòng giáo vụ, khi rảnh rỗi thấy Lâm Khinh Ngữ
rời khỏi phòng giáo vụ.

Tại cầu thang sảnh giáo vụ rộng lớn, Lâm Khinh Ngữ cúi thấp đầu, đi

lướt qua anh, anh nhận ra Lâm Khinh Ngữ, nhưng Lâm Khinh Ngữ lại
không nhận ra anh.

Gặp nhau kia đơn thuần do ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn khiến cho

anh trong lúc nhất thời tay chân cũng hơi luống cuống, cứ đứng trên bậc
thang như vậy, nhìn cô đi xuống từng bước một.

Chờ anh kịp phản ứng đuổi theo, xuống một tầng lầu Lâm Khinh Ngữ

lại bị người gọi lại rồi.

“Khinh Ngữ!” Chạy tới chính là một cô gái, “Vừa rồi lớp họp, sao cậu

lại chạy đến đây.” Cô gái ôm một cái hòm trong tay, trên hòm viết ba chữ to
“Hòm quyên tiền”, cô chìa cái hòm trong tay run rẩy, “Vừa vặn, em trai Lý
Hiểu Hiểu cùng lớp cùng ta trước khi vào học bị tai nạn xe cộ, phải mổ,
trường học tổ chức quyên tiền, bởi vì là em trai bạn học chúng ta, cho nên
bạn cùng lớp đều quyên góp, còn lại cậu...”

“Không liên quan gì đến tớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.