KHINH NGỮ - Trang 193

Đúng, dù sao đối với một người vứt bỏ lòng sĩ diện, ngoại trừ động

thủ đánh nhau, có lẽ cũng không còn cách nào khác có thể trừng phạt cô
rồi. Vì thế Tô Dật An bảo cô ngồi xuống. Lúc này Lâm Khinh Ngữ thậm
chí có một cảm giác kiêu ngạo đánh thắng trận.

Đến hết tiết học buổi sáng, Tô Dật An cũng không tìm cô gây phiền

phức.

Sau khi tan học, Lâm Khinh Ngữ sống chết không cho Kỷ Yên Nhiên

đi theo mình nữa.

Kỷ Yên Nhiên bị từ chối đứng bên cạnh lan can tầng hai, nhìn theo

Lâm Khinh Ngữ sịt soạt nước mũi rời đi, mãi đến khi bóng dáng của cô
hoàn toàn biến mất, Kỷ Yên Nhiên mới quay người lại… Đã thấy Tô Dật
An cầm giáo án đang đứng sau lưng cách cô ta ba bước chân, con mắt rét
lạnh nhìn chằm chằm cô ta.

Trong nháy mắt, Kỷ Yên Nhiên thậm chí có cảm giác bị nhìn thấu,

toàn thân cô ta không khỏi cảm thấy căng thẳng, lùi về sau một bước, vừa
vặn phía sau chính là lan can, cô ta đành phải đứng sát vào lan can, gật đầu
với Tô Dật An, cung kính gọi một tiếng: “Em chào thầy.”

Tô Dật An không chào lại, ánh mắt chỉ lành lạnh nhìn Kỷ Yên Nhiên,

bình tĩnh mở miệng: “Tôi mặc kệ em là ai, muốn làm chuyện gì.” Lời nói
của anh ngầm cảnh cáo, “Đừng phá vỡ chủ ý của Lâm Khinh Ngữ.”

Kỷ Yên Nhiên sửng sốt chớp mắt một cái, nâng khóe miệng một chút,

người ngựa mỉm cười vô hại: “Em biết, thầy giáo, thầy thích anh ta.”

“A.” Tô Dật An cười lạnh một tiếng, “Em cho rằng đây là điểm yếu

của tôi?” Vẻ tươi cười của anh che giấu đi, “Tôi đây nói cho em, đúng, vậy
thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.