KHINH NGỮ - Trang 203

“Cầm máu cho em trước đã.” Đi tới bên cạnh Lâm Khinh Ngữ, cầm

tay cô, dẫn cô đi thẳng đến phòng trực.

Trong bệnh viện tối đen không một bóng người, tiếng bước chân của

bọn tựa như tiếng vọng giữa hang động trống rỗng, Lâm Khinh Ngữ vẫn
chưa tỉnh táo lại được, cô cho rằng mình sẽ rất sợ hãi, nhưng được Tô Dật
An dịu dàng nắm tay, dẫn đi, từng bước từng bước, vững vàng đáng tin,
tiếng bước chân trở nên như tiếng Phật niệm kinh, khiến cô đi bước sau
càng vững vàng hơn bước trước.

Đột nhiên Lâm Khinh Ngữ cảm thấy nội tâm dần dần bình tĩnh lại.

Thật ra Tô Dật An cũng có thể đối xử dịu dàng với người khác, Lâm

Khinh Ngữ cảm thấy, nếu như anh dịu dàng với một người, chắc là sẽ dịu
dàng đến mức tận cùng, cũng giống như khi anh muốn cay nghiệt với người
khác, sẽ cay nghiệt với người ta đến mức tận cùng.

Trong cảnh tượng như thế này, Lâm Khinh Ngữ lơ đãng bị gợi lại một

đoạn ký ức xa xưa, vào lúc cô và Tô Dật An còn nhỏ, khi quan hệ cả hai
vẫn còn rất tốt, cô từng được trải nghiệm sự dịu dàng của Tô Dật An......

Đó là lần lớp tiểu học của bọn họ đi chơi xuân ở khu vui chơi, giáo

viên vì tránh việc mấy đứa trẻ đi lạc, nên cho bọn họ xếp hàng đi theo đội
ngũ, trò nào cũng cho mọi người chơi cùng với nhau, lúc nghỉ ngơi, Lâm
Khinh Ngữ đi vệ sinh, khi đi ra thì nhìn thấy bên ngoài có chú hề đang vừa
diễn xiếc vừa bán kẹo đường, cô bị hấp dẫn.

Chui vào giữa một đám người lớn, Lâm Khinh Ngữ xem xiếc thật lâu,

sau đó mua một cây kẹo đường, chờ đến khi cô vừa ăn kẹo đường vừa chen
ra từ trong đám người, đã không thấy đội ngũ của trường học đâu nữa.

Chỉ có Tô Dật An bé xíu đứng phía ngoài đám người, chờ cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.