KHINH NGỮ - Trang 205

Đúng lúc này bỗng có một cái đầu rớt xuống giữa đường, Lâm Khinh

Ngữ sợ tới mức thét chói tai, hận không thể vùi đầu vào trong nách Tô Dật
An......

Tô Dật An: “......”

Cậu dứt khoát giơ tay, ôm bả vai Lâm Khinh Ngữ, trực tiếp kéo cô vào

trong ngực, ôm lấy.

“Cậu sợ thì chúng ta không đi nữa.”

“Đợi ở chỗ này càng không được đâu!” Trong loại tình trạng khẩn

trương này, Lâm Khinh Ngữ không thể để ý nổi cô và Tô Dật An đang
dùng tư thế gì để tiếp xúc, nước mắt cô cũng đã bị dọa chảy ra, trốn một lát
trong ngực Tô Dật An, rốt cuộc hơi ổn định cảm xúc, cô kéo áo của cậu:
“Tô Dật An...... Cậu dẫn tớ đi ra ngoài có được không? Tớ nhắm mắt lại đi
theo cậu.”

Sau đó cô cảm thấy Tô Dật An nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của cô, lau

khô nước mắt bị doạ chảy ra của cô, nói giọng rất dịu dàng: “Được.”

Thật ra thì một đứa bé làm sao hiểu được cái gì gọi là dịu dàng, trước

đó Lâm Khinh Ngữ cũng không hiểu, nhưng trong nháy mắt đó, Lâm
Khinh Ngữ bỗng nhiên hiểu được loại cảm giác này.

Tô Dật An dắt tay cô, bước từng bước từng bước vững vàng đi về phía

trước, Lâm Khinh Ngữ nhắm hai mắt lại, đi theo cậu bước từng bước từng
bước về phía trước, trong bóng tối, cậu gánh vác toàn bộ sự tin tưởng của
cô, chặn lại tất cả yêu ma quỷ quái nhảy ra thay cô, trong âm thanh ồn ào
huyên náo của nhà ma, không để cho cô phải sợ hãi nữa.

Vì vậy Lâm Khinh Ngữ lặng lẽ mở mắt ra, len lén nhìn bóng lưng Tô

Dật An một cái, cậu đang đi về phía trước một cách thản nhiên bình tĩnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.