KHINH NGỮ - Trang 206

cứ như xung quanh không phải bị tạo thành không khí kinh khủng, mà mát
mẻ tự nhiên như có hoa khắp nơi, cỏ khắp núi.

Cô nhìn đến mất hồn, tay được Tô Dật An dắt hơi nóng lên.

Đúng lúc này, phía trước bỗng nhảy ra một bóng người màu trắng,

phát ra một tiếng thét chói tai: “A!“.

Sau đó Lâm Khinh Ngữ lập tức giật mình một cái, trong nháy mắt rút

tay khỏi tay Tô Dật An, lui về phía sau ba bước, đặt mông ngã ngồi xuống
dưới đất, cũng thét chói tai theo, cô co chân ôm đầu gối, co rút thành một
cục, bị dọa sợ đến mức không dám ngẩng đầu.

Cho đến khi Tô Dật An tới vỗ vỗ đầu cô: “Khinh Ngữ, đừng sợ. Đó

cũng là giả.”

Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới run rẩy ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ

mông lung nhìn chằm chằm Tô Dật An, chỉ thấy Tô Dật An đi qua kéo tay
con quỷ màu trắng, kéo nó đi về phía trước hai bước, sau đó nói với nhân
viên công tác đó, “Chú phối hợp một chút. Nhảy một bài.”

Nhân viên công tác thấy mình doạ một cô bé sợ đến mức đó cũng rất

ngại ngùng, nghe thấy Tô Dật An nói, ngay lập tức nhảy bài chào mừng du
khách đến khu vui chơi, Tô Dật An đứng ngay bên cạnh mặt không có biểu
tình nhảy theo “Quỷ”, cho tới khi Lâm Khinh Ngữ bị chọc cho cười rộ lên,
cậu mới ngừng lại, mặc kệ người lớn sau lưng giống như con khỉ nhảy cho
hết cả bài.

Lâm Khinh Ngữ ngồi dưới đất, tự lau sạch nước mắt, Tô Dật An đi tới

trước người cô, khom lưng vươn tay: “Đi thôi.” Cậu nói: “Đừng thả tay tớ
ra nữa.”

Hình dáng ngược sáng của cậu ta, mặt mày khéo léo đã hơi bộc lộ khí

chất sau khi lớn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.