KHINH NGỮ - Trang 207

Có lẽ, có lẽ là bắt đầu từ lúc đó, Lâm Khinh Ngữ lần đầu tiên hiểu ý

nghĩa và cảm giác “Được đối xử dịu dàng” và “Tim đập thình thịch” mà
trên TV nói tới.

Ahh, Lâm Khinh Ngữ bị ký ức của chính mình làm cho rung động.

Thì ra, trước kia cô cũng từng thích Tô Dật An.

Chỉ có điều sau khi Tô Dật An đi ra nước ngoài, cha cô qua đời, cuộc

sống trở nên rối loạn đã nhanh chóng giết chết tình cảm mới vừa nảy mầm
khi còn bé, đến khi Lâm Khinh Ngữ tạm nghỉ học rồi quay lại học lại đại
học năm 3, gặp lại Tô Dật An càng khiến cô không cách nào nhớ lại đoạn
tình cảm khi còn bé kia.

Cho tới bây giờ, được Tô Dật An nắm tay, cô mới nhớ tới những

chuyện cũ này.

Rượu cồn thoa vào miệng vết thương trên mu bàn tay, lúc nãy khi Lâm

Khinh Ngữ rút kim tiêm, động tác quá mức hào phóng, mu bàn tay bị xé ra
một miệng vết thương, rượu cồn chảy vào, đau nhói khiến Lâm Khinh Ngữ
không khỏi phải hít vài hơi khí lạnh, cô rút tay về phía sau, Tô Dật An lại
nắm chặt lấy ngón tay cô: “Sát trùng.”

Lâm Khinh Ngữ không trốn được, đành phải nhịn đau để Tô Dật An

xử lý đơn giản cho vết thương của cô, sau đó cầm băng vải băng bó lại.

Trong toàn bộ quá trình đều lạnh lùng, không nói một lời, nhưng vết

thương lại được băng bó rất tốt, khiến Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn thoát
khỏi sự kinh hoàng lúc nãy.

Tô Dật An chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn như thế, trừ cái ngày

tuyết rơi kia, hình như dù anh có gặp phải bất kỳ tình huống nào, nhìn thấy
chuyện gì, cũng có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, tỉnh táo đến đáng sợ để
giải quyết, mặc dù quỷ mới biết trong lòng anh ta nghĩ gì, nhưng thái độ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.