đến đón sao! Hơn nữa hơn nữa... Bây giờ cô là một đấng mày râu khỏe
mạnh lão luyện, từ quán net về trường cũng sợ hãi, ra cái dáng gì nữa!
Lâm Khinh Ngữ vừa nghĩ thế, cắn răng die nd da nl e q uu ydo n một
cái, thanh toán, ra khỏi quán net, quyết định tự mình cầm điện thoại về, sau
đó lướt về trường học.
Song khi co xuống cầu thang quán net, lúc đi ra, trông thấy trời âm u,
còn có người xa lạ đi qua đi lại, sợ hãi lưu lại đêm hôm đó lại bị kéo ra, cô
hết chịu nổi nghi thần nghi quỷ nhìn sau lưng mình, thấy không có ai, cô lui
một bước, dán lưng mình lên tường, không cho ai có cơ hội đánh mình từ
phía sau, lúc này mới hơi yên tâm.
Cô cứ đứng dựa vào tường quán net như vậy, nhìn người qua đường
vội vã dưới bầu trời âm u. Một bước cũng bước không ra.
Cô lướt danh bạ trong điện thoại di động của Vương mập mạp, chỉ hận
mình trong khoảng thời gian này không biết mấy chàng trai cường tráng
như trâu...
Đột nhiên, ngón tay cô dừng lại, nhìn thấy một tên lưu trong danh bạ
của Vương mập mạp – Giáo sư Tô.
Nếu như không sai, dạy khóa bọn họ, nên chỉ có một giáo sư họ Tô.
Lâm Khinh Ngữ liên tục do dự, nhìn trời càng lúc càng đen, không đi
nữa tiệm điện thoại di động sẽ đóng cửa, sau đó cuối cùng cô cắn răng, bấm
số điện thoại của Tô Dật An.
“A lô?”
Điện thoại kết nối, một chữ mở đầu của đầu bên kia khiến cho lòng
Lâm Khinh Ngữ khẽ nâng lên hạ xuống, cô ho một tiếng, “Em...”