KHINH NGỮ - Trang 222

“Lâm Khinh Ngữ?”

Bên kia đã đoán được thân phận của cô, sau đó Lâm Khinh Ngữ gãi

gãi đầu: “Là em, bây giờ em đang một mình ở quán net ngoài trường, bây
giờ thầy có rảnh không, có thể...”

“Tôi tới đón em.”

Bốn chữ đơn giản, không có lời thừa thãi, thậm chí không hỏi cả

nguyên nhân. Cứ bình tĩnh nói ra những lời này, ngay cả âm thanh cúp điện
thoại cũng rất tỉnh táo, làm cho người ta yên tâm khó hiểu.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại [email protected] vang lên, Lâm

Khinh Ngữ nhận, là năm chứ cứng rắn Tô Dật An bổ sung thêm: “Đừng có
chạy lung tung.” Sau đó “Tút”cúp điện thoại.

A... Ha ha.

Cô cũng biết không thể có kỳ vọng quá cao với Tô Dật An! Trong

lòng anh nhất định hết sức tức giận với chuyện phiền toái đến anh!

Chỉ có điều chuyện này quả thật làm phiền anh, vì vậy Lâm Khinh

Ngữ không thể làm gì khác hơn là câmmiệng trầm mặc nhịn.

Mười phút sau, Lâm Khinh Ngữ đã nhìn thấy Tô Dật An xuất hiện

trước mặt mình.

Bên trong mặc áo sơ mi, khoác áo len lên, bên ngoài mặc áo lông thật

dày, nhìn có vẻ rất ấm áp, mà lại khiến người ta muốn vùi vào trong áo lông
của anh cọ cọ.

Tô Dật An liếc nhìn cô: “Đi thôi.” Bước chân của anh đi về phía

trường học, Lâm Khinh Ngữ đúng lúc kéo anh lại: “Điện thoại di động của
em vừa để ở tiệm sửa, bây giờ phải đi lấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.