KHINH NGỮ - Trang 237

Lâm Khinh Ngữ thở dài, không khỏi cảm khái nói: "Vào lúc này lại

cảm thấy thật ra làm nữ sinh cũng rất tốt." Những lời này còn chưa dứt, Tô
Dật An bỗng nhiên dừng bước, giọng điệu vi diệu đáp lại một câu: "Đúng
vậy."

Sau đó Lâm Khinh Ngữ cũng dừng bước.

Cô... Vừa rồi có phải cô đã không cẩn thận nói ra một câu kinh khủng

gì rồi.

Cô kinh hoảng bỏ tay Tô Dật An ra, sau đó sờ sờ lên ngực và mặt của

mình, sợ mình đột nhiên biến trở về làm phụ nữ, mò mẫm xong, phát hiện
ngực mình vẫn bình thường, dưới cằm râu chưa cạo vẫn còn, cô mới thoáng
yên tâm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Dật An.

Chỉ thấy Tô Dật An đã kéo chụp mắt lên một chút, cũng đang nhìn cô.

Sau khi nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ không có gì biến hóa, Tô Dật An

lại cảm thấy không thú vị kéo chụp mắt xuống: "Tiếp tục đi, không lãm
nhãm nửa."

Lâm Khinh Ngữ vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy mình ở trước mặt

Tô Dật An, thật sự là thời thời khắc khắc cũng không thể thả lỏng được.

Kế tiếp một đường trở về, ngoại trừ Tô Dật An chỉ đường, Lâm Khinh

Ngữ cũng không nói với anh một câu nào, mãi đến khi đưa Tô Dật An lên
đến phòng trọ, Tô Dật An mở cửa vào phòng, Lâm Khinh Ngữ mới mở
miệng nói lời từ giã với anh: "Đến rồi, tôi về đây."

"Một mình cô đi về?"

"Nếu không thì sao."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.