KHINH NGỮ - Trang 238

Nếu không thì anh lại đưa cô về ký túc xá, sau đó cô lại tiễn anh về

nhà trọ, cứ như vậy đưa đưa tiễn tiễn không ngừng không nghỉ tiêu sái trãi
qua một buổi tối sao.

Tô Dật An im lặng trong chốc lát, bình tĩnh nói: "Ở lại đi."

Trong nhận thức của Lâm Khinh Ngữ, mặc kệ là ở ngoài đời hay đang

diễn kịch, chỉ cần xuất hiện bốn chữ này, nhất định sẽ phát sinh cùng chung
một chuyện, vì thế Lâm Khinh Ngữ lùi một bước, dùng ánh mắt hoài nghi
hoảng sợ như một con nai nhìn Tô Dật An.

Mà Tô Dật An đối diện với ánh mắt này của cô nhíu nhíu mày: "Cô

suy nghĩ cái gì?" Giọng điệu anh ghét bỏ: "Đơn thuần chỉ là nhìn về góc độ
an toàn mà suy xét." Anh nói xong, để mặc Lâm Khinh Ngữ ngoài cửa, tùy
Lâm Khinh Ngữ có vào hay không: "Nếu cô chết, không biết thế giới này
sẽ phát sinh ra chuyện gì."

A...

Lâm Khinh Ngữ đã hiểu, thì ra là thể, Tô Dật An chỉ sợ cô chết đi, sẽ

ảnh hưởng đến trật tự ở thế giới này, sau đó sẽ ảnh hưởng đến anh.

Nghĩ như thế, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy tâm yên tĩnh trở lại, nhưng

sau khi bình tĩnh lại, còn có một cảm giác, không hiểu được, không cách
nào nghĩ ra.. Mất mác.

Lâm Khinh Ngữ xoa xoa ngực, áp chế cảm giác không thoải mái quỷ

dị kia. Cô có phần muốn chạy, nhưng nhìn ra ngoài tuyết còn đang rơi rất
nhiều, trời thì rất tối, Lâm Khinh Ngữ bước chân vào cửa, bước vào nơi
riêng tư của Tô Dật An.

Tô Dật An này nhất định là biết cô không dám một mình trở về. Sớm

biết trước cô sẽ không mềm lòng, không tiễn anh về nhà, hiện tại không
biết phải làm thế nào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.