KHINH NGỮ - Trang 269

cũng để cho cô ôm như vậy, còn vỗ lưng của cô, giọng nói êm dịu lại ôn
hòa, bảo cô không phải sợ, có anh ở đây.

Cô...... lúc nào thì có cảm xúc không thể xa rời Tô Dật An như vậy?

Cũng bởi vì anh cứu cô hai lần sao?

Lâm Khinh Ngữ cảm thấy rất kinh hãi, nhưng sau khi tỉnh dậy, cô đã

cảm thấy, không sao, dù sao chỉ là một giấc mơ mà thôi, trong thực tế Tô
Dật An sẽ không đối xử với cô như vậy......

Lâm Khinh Ngữ nghiêng người, nhưng thấy bên cạnh giường bệnh

của mình còn có một chiếc gường bệnh khác, mà trên giường bệnh chính là
Tô Dật An tinh thần sáng láng, chăm chú nhìn điện thoại di động.

Lâm Khinh Ngữ sửng sốt trừng mắt nhìn, lại dụi dụi mắt, phát hiện,

không sai, cô đã tỉnh.

Lâm Khinh Ngữ hít vào một ngụm khí lạnh: "Tô Dật An?"

Tô Dật An nghe giọng nói thô kệch này, quay đầu, nhìn thấy Lâm

Khinh Ngữ đã quay lại bộ dạng con trai, anh không đổi sắc tiếp tục quay
đầu nhìn điện thoại di động: "Tỉnh là tốt rồi." Anh bình thản nói, "Bác sĩ
nói em không sao cả, chuẩn bị xuất viện đi, tối nay có lớp của anh."

Phải..... Là giọng điệu bình thường của Tô Dật An......

Nhưng mà!

Lâm Khinh Ngữ nhìn chằm chằm Tô Dật An: "Tại sao anh cũng ở

bệnh viện? Còn ở chung phòng phòng bệnh với tôi!"

"Cảm sốt." Tô Dật An liếc Lâm Khinh Ngữ một cái, "Hai người đàn

ông được xếp ở cùng một phòng bệnh có gì không đúng sao?

Phải..... Không có gì không đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.