KHINH NGỮ - Trang 267

Lâm Khinh Ngữ chỉ là vì sợ hãi quá độ mà ngất xỉu, vết thương trên

tay đều là ngoại thương, băng bó lại, mười ngày nửa tháng là có thể khỏe.
Nhưng tối hôm đó cô không tỉnh, ngủ thẳng trên giường bệnh.

Mà Tô Dật An cũng rất không biết xấu hổ tìm bác sĩ, nói mình bị cảm

nhức đầu, muốn cùng nằm viện với Lâm Khinh Ngữ. Làm xong thủ tục
nhập viện, anh cùng ở chung một phòng với Lâm Khinh Ngữ.

Bạn cùng phòng của Lâm Khinh Ngữ thay phiên tới thăm cô một lần.

Lúc Vương mập tới, hối hận tát mình một cái bên giường Lâm Khinh

Ngữ, sau đó nói câu xin lỗi người anh em, rồi bị Tô Dật An đuổi đi.

Tô Hạ là người cuối cùng rời đi.

Cô cùng Tô Dật An ngồi ở bên giường Lâm Khinh Ngữ, nhìn Lâm

Khinh Ngữ đang hôn mê, thừa dịp không ai, Tô Hạ nói một câu: "Thầy Tô,
sau khi lên đại học, em vẫn cảm thấy tình cảm trong những câu chuyện đều
là giả." Cô cười cười với Tô Dật An, "Nhưng hôm nay, nhìn thấy thầy từ
trong thư viện chạy đến, không chút suy nghĩ đa nhảy vào trong hồ đi tìm
Lâm Thanh Vũ, em mới phát hiện, thì ra không phải thế giới này không có
tình cảm, mà chỉ là em còn chưa có may mắn gặp được."

Tô Hạ cũng chào ra về: "Hi vọng sau khi Lâm Thanh Vũ tỉnh lại, hai

người vẫn có thể tốt đẹp như hôm nay."

Tô Dật An nhìn……… râu ria trên cằm của Lâm Khinh Ngữ đang ngủ

mê man, nghĩ tới lời Tô Hạ trước khi ra về, Tô Dật An chợt có chút bất đắc
dĩ.

Anh không về giường bệnh của mình để ngủ, anh cứ canh giữ ở bên

giường Lâm Khinh Ngữ như vậy, coi chừng, cơn buồn ngủ ập tới, anh cũng
hơi chợp mắt một lát, mà khi anh mở mắt, lê quý đôn,, vẫn còn là đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.