KHINH NGỮ - Trang 282

"Lâm Thanh Vũ!" Phan Quyên túm lấy cánh tay của cô, kéo cô lại, giơ

tay lên đánh lên cánh tay cô. Bây giờ Lâm Khinh Ngữ cao to, lần này mẹ
cũng không đánh đau, nhưng nhìn mẹ vừa buồn vừa giận, giận đến đỏ mắt,
nghe bà trách mắng, "Thằng bé này sao lại biến thành như vậy!"

Cô biến thành ra sao?

Lâm Khinh Ngữ cũng cảm thấy một nỗi uất ức dâng lên. Vừa muốn

mở miệng, chợt có một bàn tay chen vào, khó khăn lắm mới túm được bàn
tay còn định đánh tới trên người cô của Phan Quyên.

Mà chỉ túm lấy trong phút chốc, bình ổn cảm xúc của Phan Quyên,

người nọ thả tay ra ngay lập tức: "Bác gái, bác kích động quá."

Lâm Khinh Ngữ nhìn người đứng chắn trước mặt mình, trầm mặc

không nói gì.

Phan Quyên cũng nhìn Tô Dật An chợt chắn ở trước mặt Lâm Khinh

Ngữ, bình ổn cảm xúc một chút, lau nước mắt nói: "Tôi dạy dỗ con tôi, cậu
sinh viên này, cái này không liên quan đến cậu."

"Tôi là thầy giáo của Lâm Khinh Ngữ."

Tô Dật An nói ra lời này, Phan Quyên ngẩn người, sau đó thấy trong

tay anh ôm giáo án, nhất thời cũng cảm thấy luống cuống. Bà vội vã lau
nước mắt trên mặt lần nữa: "Chào thầy...... Thật xin lỗi, tôi nhìn thầy còn
trẻ quá."

Phan Quyên và Tô Dật An vừa mới nói hai câu, Lâm Khinh Ngữ chỉ

cảm thấy phiền lòng không muốn nghe giọng Phan Quyên, quay người lại,
cũng không nói gì, trực tiếp đi.

Phan Quyên nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ, ngại vì thầy giáo đang ở

đây, cũng không phát tác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.