KHINH NGỮ - Trang 281

"Con không thích con gái đánh người, không thích con gái mưu mô

tính toán. Nhưng có thể dựa vào năng lực của mình để kiếm sống, độc lập
cố gắng sinh tồn, mặc kệ ở đâu, mặc kệ cố gắng thế nào, cô gái như vậy,
con sẽ thích."

Phan Quyên giống như là bị kinh hãi đến ngây ngốc: "Con điên rồi!

Con nghĩ gì vậy!" Bà vô thức lên giọng, như mỗi lần cãi vã với Lâm Khinh
Ngữ vậy, "Quán bar là nơi thế nào? Giá ngoan sẽ đến nơi như thế làm việc
sao? Gái ngoan phải quy củ! Về sau con đừng để mẹ biết con và cô gái kia
còn liên lạc......"

Không đợi Phan Quyên nói hết lời, Lâm Khinh Ngữ ngắt lời bà:

"Cũng là bởi vì có những người mẹ như mẹ, cho nên rất nhiều ‘gái ngoan’
trong lời mẹ nói mới sẽ phải đến ‘những chỗ như thế’ làm việc đấy."

Phan Quyên nhìn cô chằm chằm: "Lâm Thanh Vũ, con nói mẹ như

vậy sao?" Phan Quyên không dám tin, "Bố con đi sớm như vậy, mẹ khổ cực
nuôi con lớn thế nào? Bây giờ con nói mẹ như vậy?"

Mỗi lần cãi vã, đều là kết quả như vậy thôi. Phan Quyên bắt đầu kể

khổ, mà bởi vì bà là mẹ, cho nên Lâm Khinh Ngữ bị buộc nhượng bộ.

Thật ra thì, trận cãi vã này vốn cũng không nên xảy ra.

Hai người vốn không nói về một chủ đề giống nhau.

Phan Quyên cãi vã, là bởi vì con trai của bà yêu một đứa con gái hư

hỏng. Mà Lâm Khinh Ngữ cãi vã, là bởi vì, cô chợt hiểu, thì ra ngày xưa cô
đã từng vì cuộc sống mà đi làm ở quán bar, ở trong mắt Phan Quyên, lại là
một "gái hư".

Lâm Khinh Ngữ bỗng cảm thấy quá mệt mỏi, cô khoát tay áo: "Con về

phòng ngủ rồi, mẹ về đi thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.