KHINH NGỮ - Trang 280

Mà Phan Quyên chỉ lo đau lòng cô, Lâm Khinh Ngữ đẩy tay bà ra, bà

lại nhìn đến mặt của Lâm Khinh Ngữ, nhìn cô cổ của, nhìn xem cô có còn
bị thương ở chỗ nào khác hay không, xác nhận hết một lần, mới hơi yên
tâm, bà đi theo Lâm Khinh Ngữ, một đường nói thầm: "Mẹ thấy những
người đó thảo luận, lý do con dây vào tên tội phạm kia, là bởi vì một sinh
viên nữ cùng khóa ở khoa nhạc?"

Lâm Khinh Ngữ trầm mặc không nói.

Phan Quyên chỉ xem như cô đang im lặng khẳng định, nhất thời lại có

chút kích động: "Tiểu Vũ à, mẹ thấy con bé kia đánh người, một đứa con
gái lại đánh người, còn đi hát ở quán bar, sao con lại quan hệ với loại người
đó? Về sau đừng liên lạc nữa."

Lâm Khinh Ngữ nghe lời của mẹ, theo thói quen lại nghĩ đến mình.

Đây là kĩ năng bị động mà cô có sau khi bố qua đời.

‘Một đứa con gái lại đi đánh người, còn hát ở quán bar’, theo cách nói

chuyện, hẳn là trong lòng Phan Quyên cảm thấy hát ở quán bar còn kinh
khủng hơn đánh người.

Với chuyện khác, Lâm Khinh Ngữ tuỳ tuỳ tiện tiện, nhưng đối với

chuyện này lại cực hạn nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi chỉ cần dụng nhẹ đã
thấy đau.

Cô dừng bước, cuối cùng cũng nhìn vào Phan Quyên: "Cô ấy đánh

người là không đúng, nhưng hát ở quá bar, không trộm không cướp, dựa
vào tài năng của mình mà kiếm sống, d"đ;l[q]đ chẳng có gì sai cả. Hơn
nữa, con gái hát ở quán bar thì sao? Là đàn ông thì mới có thể đi được
sao?"

Phan Quyên hoàn toàn không ngờ "con trai" mình lại nói với bà những

lời này, nhất thời trợn tròn cặp mắt, đứng yên tại chỗ, nhìn Lâm Khinh
Ngữ: "Tiểu Vũ, con đừng nói với mẹ, con thích con gái như vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.