"Chuyện học thôi mẹ." Lâm Khinh Ngữ không nói dối được nữa, "Vậy
nha mẹ, con cúp trước."
"Đợi chút, haizzz cái thằng bé này, giờ nhà không chịu về, nói chuyện
với mẹ thêm một lúc cũng thấy chán sao?" Lâm Khinh Ngữ bất đắc dĩ, chỉ
đành phải cầm điện thoại nghe Phan Quyên thao thao bất tuyệt quan tâm,
có khỏe không, tiền đủ dùng hay không, nói hết một lượt, cuối cùng lưu
luyến mà cúp điện thoại.
Lâm Khinh Ngữ nhìn cái điện thoại di động đen thui, hít một hơi thật
sâu.
Cô tới thế giới này cũng sắp một tháng rồi. Mà cô chỉ đi gặp mẹ của
cô một lần, lại còn là lúc mẹ bị thương, phải nằm bệnh viện.
Nhưng cô không có biện pháp...... Mặc dù Lâm Khinh Ngữ biến thành
đàn ông, nhưng chuyện giới tính vẫn luôn là cái gai trong lòng cô.
Cô không biết bây giờ nên đối mặt với mẹ thế nào, mặc dù hiện tại mẹ
quan tâm cô nhiều, đối xử dịu dàng với cô, nhưng càng quan tâm, càng dịu
dàng, thì cô càng biết rõ, đó không phải là cho cô.
Đó là cho con trai.
Lâm Khinh Ngữ bỏ điện thoại di động xuống, ngồi ở trước bàn, mở
sách ra, muốn chuyên tâm học bài, cố gắng quên đi những suy nghĩ mà
Phan Quyên mang đến trong lòng cô.
Sau cú điện thoại kia, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, chuyện sẽ kết thúc ở
đây.
Nhưng cô không thể nào ngờ, đến sáng thứ Hai, sau tiết học, cô mới ra
khỏi phòng học, Phan Quyên đứng ở cửa, trầm mặc mà nghiêm túc nhìn cô.