KHINH NGỮ - Trang 286

rồi. Sau đó anh ra nước ngoài khi học tiểu học, không bao lâu, cha em đã
qua đời.”

Tô Dật An sững sờ, cũng không ngờ cha Lâm Khinh Ngữ thế mà lại đi

nhanh như vậy. Anh đã từng thấy trên hồ sơ trường học rằng cha Lâm
Khinh Ngữ đã qua đời, nhưng trên hồ sơ cũng không ghi thời gian cụ thể,
mà anh càng không thể nào biết được thời gian cụ thể khi cha cô qua đời.

“Sau đó mẹ em chỉ dựa vào di sản cha em lưu lại, mang theo em và

em trai sống qua ngày. Em trai em...” Lâm Khinh Ngữ nhắc tới ba chữ này,
thì không nhịn được thở dài, “Không có cha quản thúc, mẹ em lại cưng
chiều nó, chiều đến vô pháp vô thiên, khi lên cấp hai thì không ngừng đánh
nhau, đến khi lên cấp ba thì không quản được, em chịu đủ với nó! Nhưng
mặc dù như vậy... Mẹ em vẫn thiên vị nó, không có lý do nào khác, bởi vì
nó là con trai.” Lâm Khinh Ngữ cười lạnh nhếch khóe môi, “Có phải rất
buồn cười không.”

“Chỉ có điều đại khái mẹ em ở đời kia chính là người như vậy đi, quan

niệm như thế, em cũng không trông cậy vào bà sửa lại, nuông chiều thì
nuông chiều đi, ban đầu khi đi xem bộ phim với Tô Hạ, tên là Đường Sơn
đại địa chấn (Aftershock), em xem xong còn nói với Tô Hạ, cái này phải
đổi thành mẹ em, vậy còn có thể do dự? Trực tiếp giơ tay chém xuống
‘Phập’ rồi quyết định đẩy tảng đá về phía bên em rồi.” Lâm Khinh Ngữ nói
đến đó, nói xong cảm thấy giống như buồn cười hà hà hai tiếng, mà Tô Dật
An nghe xong lại không cười nổi.

“Mà em không ngờ. Mặc dù khi đó em nói như vậy, khi thật sự có

chuyện rơi trên đầu mình, tâm tình em thật sự thay đổi cũng đã có.”

Tô Dật An hỏi: “Xảy ra chuyên gì?”

Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn Tô Dật An: “Em thích người nghe đón

nhận như anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.