KHINH NGỮ - Trang 326

người đều vì kế sinh nhai mà đấu tranh. Nghèo khó, kỳ thị, chính là xã hội
này. Nơi chúng ta sinh hoạt chính là như vậy, cậu chính là như vậy.”

“Tôi không tin rất nhiều thứ, nhưng tôi tin tưởng một câu nói – khổ sở

bây giờ thật ra không coi vào đâu, dù sao tương lai còn nhiều đau đớn
hơn.” Lâm Khinh Ngữ nói, chọc cười mình, “Cậu bởi vì cuộc sống khó
khăn mà định kết thúc, nói không chừng cũng là một lựa chọn vừa vặn
đúng đắn, nhưng cuộc sống chân chính là gì? Chỉ có khổ sở ư, chỉ có khó
khăn sao? Cậu không hiếu kỳ về tương lai sau này sao? Không hiếu kỳ,
mình có thể sẽ có một ngày vượt qua cuộc sống khổ sở sao? Bây giờ bởi vì
đau khổ mà bỏ qua sinh mạng, cũng chính là bỏ qua khả năng sẽ vượt qua
thời kỳ khổ sở này.”

Lâm Khinh Ngữ vừa nói, vừa chậm rãi tới gần Chu Hưng, sau đó đi

tới trước người cậu ta, thấy cậu ta bình tĩnh nhìn cô, cảm xúc bình tĩnh.

Lâm Khinh Ngữ nói tiếp: “Tôi đã từng cảm thấy chán nản với cuộc

sống, cho rằng không có hy vọng, cho rằng còn sống thật sự là qua loa và
khó chịu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chấm dứt tính mạng của tôi, bởi
vì kết thúc rồi, tôi không chỉ ngay cả ngọt, cho dù muốn ăn đắng cũng
không ăn được nữa. Cho nên, quý trọng cuộc sống hiện tại đi.” Lâm Khinh
Ngữ đưa tay về cậu ta, “Chu Hưng, chuyện chết chóc này không nóng nảy,
một ngày nào đó nó sẽ đến. Chúng ta sống tốt trước, dùng sức sống, đi một
lần trên nhân thế, lợi nhuận đủ vốn, sau đó bình tĩnh chờ nó đến được
không?”

Nước mắt của Chu Hưng rơi vào trong lòng bàn tay Lâm Khinh Ngữ,

tất cả mọi người nhìn cậu ta, sau đó nhìn cậu ta đặt tay vào trong lòng bàn
tay Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ cầm tay cậu ta, chậm rãi đỡ cậu ta xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.