KHINH NGỮ - Trang 329

Giọng anh căng thẳng, nhưng giọng điệu vẫn tỉnh táo như cũ.

Thời gian rất ngắn, cứ trao đổi hai câu như vậy, những giáo sư và cảnh

sát sau lưng trong nháy mắt đồng loạt xông lên, rốt cuộc nhiều người hơi
sức lớn, mọi người ba chân bốn cẳng, cũng kéo Lâm Khinh Ngữ đang treo
ngược lên.

Một lần nữa trở lại sân thượng.

Cái mông Lâm Khinh Ngữ mạnh mạnh mẽ mẽ ngồi trên nền đất bê

tông cốt thép. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Chu Hưng vội vã đi tới nhẹ

giọng nói xin lỗi Lâm Khinh Ngữ, cậu ta đầy mặt sợ hãi: “Thật... Thật sự
xin lỗi, ngượng ngùng... Tớ không ngờ, rõ là... Tớ...”

Tạ Thành Hiên cũng chen đến trước, mặt lo lắng nhìn Lâm Khinh

Ngữ: “Cậu không sao chứ?”

Mà lúc này Lâm Khinh Ngữ không nghe được giọng nói của bất kỳ ai,

cô chỉ chờ nhịp tim hơi thở bình thường một chút, đại não lại một lần nữa
tìm được cảm giác thăng bằng, trước mặt có người đưa tay về phía cô, Lâm
Khinh Ngữ nắm cái tay kia đứng lên, nhưng lúc đứng dậy hơi không đứng
vững, lảo đảo lui về phía sau.

Tạ Thành Hiên lập tức đỡ cô, khoảnh khắc khi Lâm Khinh Ngữ lại

gần trong lòng cậu ta, cậu ta hơi giật mình, Lâm Khinh Ngữ lại đẩy cậu ta
ra, giống như hoàn toàn không có cảm giác, cô đi về phía trước, đẩy mọi
người trước mắt ra, bước chân hơi yếu ớt đi tới, nhìn Tô Dật An còn ngồi
trên đất, lấy tay che tay mình đang chảy máu.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt Tô Dật An, khi chạm vào tay Tô Dật

An, nhìn vết thương của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Khinh Ngữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.