Lâm Khinh Ngữ cẩn thận suy nghĩ một chút, “Vẫn là tốt, thái độ của
anh với em không tốt, nhưng với Tô Hạ vẫn gật đầu chào hỏi.” Đối với Tô
Dật An người như vậy mà nói, có thể nhớ gặp mặt chào hỏi, đã coi như rất
không dễ dàng. Lâm Khinh Ngữ xoa xoa cái mân, “Tô Hạ không phải là
bạn thân bình thường với em mà nói, cô ấy đã giúp em rất nhiều, đời này
nếu như có người thấy có lỗi nhất, người kia nhất định là cô ấy. Cô ấy coi
như là ân nhân cứu mạng của em.”
Bởi vì đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói, Tô Hạ là người duy nhất đưa
tay cứu trợ cô khi cô đứng trước đường cùng, cô ấy là bạn tốt của cô,
nhưng cha mẹ Tô Hạ không phải, trong nhà có tiền nữa, muốn lấy ra vài
chục vạn tới đưa cho cô, cha mẹ nhà ai mà không lo lắng, không biết Tô Hạ
cầu xin cha mẹ mình như thế nào, cuối cùng mới có thể lấy tiền ra.
Nói Tô Hạ là ân nhân cứu mạng của cô cũng không quá đáng, bởi vì
Lâm Khinh Ngữ vốn không cách nào tưởng tượng, nếu như ban đầu cô
không có món tiền kia, bây giờ cô sẽ có dáng vẻ gì.
Tô Dật An quay đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ, sau đó trầm mặc buông vải
bông và cái mâm trên tay xuống, một bước dời ra phía sau cô, trầm mặc lại
có thể tin ôm chặt cô từ phía sau, để cho lưng cô dựa vào trên lồng ngực
anh.
Động tác này khiến cho Lâm Khinh Ngữ tràn đầy cảm giác được yêu,
cô khẽ buông lỏng.
“Thật sự hy vọng cô ấy có thể tìm được người trong số mệnh thuộc về
mình, hôm nay nghe cô ấy nói, cảm giác cũng sắp tuyệt vọng rồi. Rõ ràng
trước kia cô ấy có dáng vẻ ước mơ tốt đẹp như vậy.”
Có lẽ những thứ trên web miêu tả chuyện bạn thân xé mặt ở trong
cuộc sống hiện thực là có thật, có thể cũng không ít, nhưng bạn thân thật
lòng chúc phúc bạn mình hạnh phúc, nên có nhiều hơn mới đúng chứ. Bởi