“Anh con chó tìm cơ hội liền đánh lén hôn môi người!” Lâm Khinh
Ngữ lên án mạnh mẽ, “Người xấu đùa giỡ người còn có thể cười đến âm
hiểm xảo trá!”
Ừ, hai cái danh hiệu này không dễ nghe, nhưng Tô Dật An rất muốn
làm hai chuyện này tiếp.
Hai tay anh bắt chéo, đặt ở trên bụng, vẫn nghiêm chỉnh hỏi Lâm
Khinh Ngữ: “Không thích sao?’
“Không.” Lâm Khinh Ngữ dừng lại một chút, “Thích.”
“Là không thích, hay là, thích?”
Lâm Khinh Ngữ cũng thừa nước đục thả câu làm chuyện xấu, lúc này
xoay người ra cửa: “Anh đoán đi, em đi rửa chén.’
Tô Dật An nhìn theo bóng lưng của cô, lúc quay đầu khóe môi vẫn
cười.
Mà chờ đến khi Lâm Khinh Ngữ thu dọn toàn bộ chén đũa đưa cả vào
trong phòng bếp, Tô Dật An lại vén tay áo đi từ trong phòng ra, cùng đứng
với Lâm Khinh Ngữ bên bồn rửa chén, giúp cô rửa sạch mâm và chén, cầm
vải bông sạch sẽ lau sạch, bỏ vào trong tủ chén.
Mặc dù phân công chính xác anh nấu cơm, Lâm Khinh Ngữ rửa chén,
nhưng anh vẫn chưa từng một lần để Lâm Khinh Ngữ một mình làm những
chuyện này.
Náo loạn đã náo loạn, khi rửa chén một tay nước một tay dầu, hai
người liền hơi nghiêm chỉnh một chút. Tô Dật An vừa lau mâm, vừa nói
một câu với Lâm Khinh Ngữ: “Thái độ của anh với Tô Hạ, em thật sự cho
rằng không tốt?”