KHINH NGỮ - Trang 426

“Đó không phải là...” Lâm Khinh Ngữ kêu to ra, “Ông chủ tớ...” Sau

khi Lâm Khinh Ngữ tốt nghiệp, cũng đi tập đoàn Tuệ Tinh làm việc, hiện
giờ chính là một trong những nhân viên, “Làm sao cậu biết... Khi đó không
phải cậu đi nhà cầu nhìn thấy người ta kéo khóa kẹp gì đó sao?” di ien
n#dang# yuklle e#q quiq on

Tô Dật An chợt nhíu mày, đại khái đoán được người gọi điện thoại là

ai, nghe đề tài này, chắc không có chuyện lớn gì, vì vậy anh mang tai nghe,
ngăn cách giọng nói của Lâm Khinh Ngữ, tiếp tục đọc sách của mình.

Để tránh khỏi quấy rầy đến anh, Lâm Khinh Ngữ cũng tự đi phòng

khách, cô thật sự tò mò, người tám cái sào tre đánh không tới cùng một nơi,
tại sao lại cứ như vậy mà... Câu được.

“Chuyện này của cậu từ khi nào, sao tớ không biết.”

Mấy tháng nay, Lâm Khinh Ngữ bận rộn đề cương luận văn và công

việc, cũng không có thời gian quan tâm đến Tô Hạ, Tô Hạ cũng chưa bao
giờ nói với cô, mà lần này vừa gọi điện thoại tới, lại ném ra tin tức giống
như kinh hãi này khiến Lâm Khinh Ngữ hơi không phản ứng kịp.

Từ lúc trước khi Tô Hạ bị tên đàn ông cặn bã kia làm đau lòng, cô ấy

đã rất ít khi nói chữ “Yêu” ra khỏi miệng, thỉnh thoảng hàn huyên về đề tài
tình yêu với Lâm Khinh Ngữ, cũng luôn nói Lâm Khinh Ngữ đặc biệt, là
may mắn, không phải mỗi người cả đời này trong thời gian ngắn như vậy
có thể gặp được một người ý hợp tâm đầu, linh hồn phù hợp như thế.

“Sau buổi báo cáo lúc trước, tớ vốn cho rằng mình sẽ không gặp lại

anh ấy, nhưng sau đó có một lần, anh ấy giống như đơn độc tới trường học
tìm Tô Dật An nhà cậu, nói muốn đào anh ấy tới làm nghiên cứu phát
triển.”

Lâm Khinh Ngữ gật đầu: “Tớ biết chuyện đó, Tô Dật An từ chối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.