bị một người nào đó khéo lén theo sát bước. Một
người nào đó giỏi đến mức sử dụng được cả những
ngọn phi tiêu gây mê.
Nhưng những điều đầu tiên phải nghĩ đến đầu tiên.
Gã men theo con đường chạy qua cái sân ướt đến một
hàng rào chắn trước ngôi nhà thanh lịch. Có ánh đèn
ở tầng dưới cùng, nơi từ đó có thể nhìn ra khung cảnh
biển đẹp tuyệt vời vào ban ngày. Gã không thấy có
người canh gác hoặc hệ thống báo động. Thật đáng tò
mò, nhưng không đáng kinh ngạc.
Gã tiến lại gần cửa sổ sáng đèn. Gã nhìn thấy một
cái xe đỗ trên lối vào và tự hỏi không biết có phải cơ
may của mình đã tan biến mất rồi hay không. Gã thận
trọng nhìn vào trong và thấy Stephanie cùng Cotton
Malone đang nói chuyện với ông già.
Gã mỉm cười. Quả thật là các cơ may của gã đã đến
cùng một lúc.
Gã ra hiệu và một trong các gã đàn ông mang đến
một cái hộp nhựa. Gã mở nắp và lấy ra một cái
microphone. Gã cẩn thận đính cái đáy của nó vào góc
cửa sổ. Bộ thu nhận âm thanh trong cái túi nylon giờ
đây có thể nghe được mọi thứ.
Gã cắm một tai nghe nhỏ vào tai.
Trước khi giết họ, gã cần phải nghe đã.
***
“Tại sao bà không ngồi?” Thorvaldsen hỏi.
“Ông tốt quá, Herr Thorvaldsen ạ, nhưng tôi thích
đứng hơn,” Stephanie nói rõ ràng, giọng nói có vẻ
khinh miệt.
Thorvaldsen với tay lấy bình cà phê và rót vào cốc