gối, hai tay ông để xuôi hai bên người.
“Tôi được biết,” Imbert trầm tĩnh nói, “rằng khi
một giáo hữu mới được chấp nhận vào Dòng của các
ông, ứng cử viên được phủ lên vai một tấm vải liệm
bằng lanh. Một cái gì đó giống như một biểu tượng
về cái chết, rồi sau đó phục sinh, sống một cuộc đời
mới với tư cách là một Hiệp sĩ. Cả ông nữa, giờ đây,
ông cũng sẽ có vinh dự đó. Tôi đã trải tấm vải liệm
lấy từ cái rương trong nhà thờ ở dưới người ông.”
Imbert cúi xuống và cuộn tấm vải dài thêu hình chữ
chi bọc lấy hai chân De Molay, dọc theo chiều dài cơ
thể ẩm ướt của ông. Cái nhìn của ông giờ chú mục
vào tấm vải. “Tôi được biết là tấm vải này đã được
Dòng của ông dùng ở Đất Thánh, được mang về đây
và được phủ quanh người tất cả những người mới gia
nhập ở Paris này. Giờ đây ông đã được tái sinh rồi
nhé,” Imbert chế nhạo. “Cứ nằm đấy mà suy nghĩ về
những tội lỗi của mình. Tôi sẽ quay lại.”
De Molay đã quá yếu để có thể trả lời. Ông biết
rằng rất có thể Imbert được lệnh không giết ông,
nhưng ông cũng nhận ra rằng sẽ không có ai chăm
sóc đến ông. Nên ông nằm im. Sự tê liệt dần biến
mất, thế chỗ là một cơn đau khủng khiếp. Tim ông
đập liên hồi và người ông tiết ra một khối lượng ẩm
ướt lớn đến kinh hoàng. Ông tự nhủ cố bình tĩnh và
nghĩ đến những điều dễ chịu. Nảy ra trong đầu óc ông
là điều mà ông biết những kẻ giam giữ mình muốn
biết hơn tất thảy mọi thứ khác. Ông là người duy nhất
sống trên đời này biết được điều đó. Đó là quy định
của Dòng. Một người ở cương vị Trưởng giáo truyền
lại điều ấy cho người kế vị mình theo cách bí mật
nhất. Thật không may, vì ông bị bắt quá bất ngờ và