Bà gật đầu.
“Giúp tôi hiểu những chuyện đó đi.”
“Đúng ra là tôi cần được giúp đỡ trong việc đó.
Nhưng tôi có thể nói cho anh thêm những gì tôi biết
về Bérenger Saunière.”
“Con không thể rời giáo xứ nơi còn nhiều điều giữ
con lại,” Saunière nói với giám mục khi đang ngồi
trước ông già ở cung điện giám mục Carcassonne,
hai mươi dặm về phía Bắc Rennes le Château.
Ông đã tránh cuộc gặp nhiều tháng nay, viện cớ
bác sĩ không cho phép ông đi xa vì lý do bệnh tật.
Nhưng giám mục vẫn khăng khăng, và yêu cầu cuối
cùng đã được một sứ giả đặc biệt mang đến, với lệnh
truyền miệng là phải đưa ông về.
“Con sống xa hoa hơn cả ta,” giám mục nói. “Ta
muốn có giấy tờ chứng tỏ nguồn gốc tài sản của con,
và việc này vừa gấp vừa quan trọng.”
“Ôi chao, thưa Đức cha, cha đang đòi hỏi con điều
duy nhất mà con không thể nói ra. Nhiều kẻ có tội mà
con cảm hóa được nhờ ân đức của Chúa đã cho con
những khoản tiền lớn đó. Con không muốn làm lộ
những bí mật của những lần xưng tội bằng cách nói
tên họ cho cha.”
Giám mục có vẻ như cân nhắc những lời của ông.
Đó là một cách nói khôn ngoan, hoàn toàn đáng tin.
“Thế thì chúng ta sẽ nói về lối sống của con vậy.
Điều này thì không được bảo vệ bởi các bí mật của
xưng tội.”
Ông vờ tỏ ra vô tội. “Lối sống của con hết sức bình
dị.”
“Người ta không nói với ta như vậy.”
“Thông tin của cha không chính xác rồi.”