anh vào.”
“Về điểm đó chị đã khá rõ ràng.”
“Nhưng tôi rất mừng vì có anh ở đây.”
“Không thể không như vậy được.”
Bà mỉm cười. “Anh từng là nhân viên giỏi nhất mà
tôi có.”
“Tôi chỉ là người may mắn nhất thôi. Và tôi có đủ
kinh nghiệm để có thể nói là khi nào.”
“Peter Hansen và Ernst Scoville đều đã bị giết.” Bà
dừng lại và cuối cùng nói ra điều mà có vẻ bà đã bắt
đầu tin vào. “Có thể là cả Lars nữa. Gã đàn ông ở nhà
thờ lớn muốn tôi biết điều đó. Cách gã truyền đạt một
thông điệp.”
“Xét về mặt lôgíc thì không ổn lắm.”
“Tôi biết. Không có bằng chứng. Nhưng tôi có cảm
giác, và mặc dù không phải là nhân viên làm việc
trên thực địa, tôi cũng tin vào các cảm giác của mình.
Như tôi vẫn thường nói với anh đấy, không bao giờ
có kết luận đúng nếu chỉ thuần túy dựa trên các giả
thuyết. Phải có các sự kiện. Toàn bộ chuyện này thật
là kỳ quái.”
“Nói với tôi về nó đi. Các Hiệp sĩ Đền thờ. Những
bí mật trên bia mộ. Các thầy tu tìm kiếm kho báu
biến mất.”
Bà liếc nhìn bức ảnh của Mark đặt trên cái bàn nhỏ,
chụp vài tháng trước khi anh chết. Hình ảnh của Lars
có ở khắp nơi trên khuôn mặt đầy hứng khởi của
chàng thanh niên. Cùng cái cằm chẻ, đôi mắt sáng, và
làn da ngăm đen. Tại sao bà lại để mọi chuyện tồi tệ
đến thế?
“Thật lạ lùng vì nó ở đây,” Malone nói, khi nhìn
thấy vẻ chăm chú của bà.