“Tôi để nó ở đây vào lần cuối đến đây. Năm năm
rồi. Ngay sau lần lở tuyết.” Thật khó tin là đứa con
trai duy nhất của bà đã chết cách đây năm năm.
Những đứa con không bao giờ nên chết đi với ý nghĩ
bố mẹ chúng không yêu chúng. Không giống như
người chồng treo cổ của bà, vẫn có được một ngôi
mộ, Mark bị chôn vùi dưới hàng tấn tuyết của dãy
Pyrénées cách đây ba mươi dặm về phía Nam. “Mẹ
phải chấm dứt chuyện này,” bà lẩm bẩm về phía bức
ảnh, giọng nói ngập ngừng.
“Tôi vẫn chưa chắc là chuyện đó như vậy.”
Bà cũng không.
Malone vung vẩy tờ báo. “Ít nhất chúng ta biết cần
phải tìm Claridon ở Avignon ở đâu, theo như lá thư
gửi Ernst Scoville đã chỉ dẫn. Ông ta là Royce
Claridon. Có tên và địa chỉ trên báo đây. Lars và ông
ấy từng là bạn.”
“Tôi đang tự hỏi anh đã tìm ra điều đó khi nào.”
“Tôi có quên điều gì không?”
“Khó nói được cái gì là quan trọng lắm. Quá nhiều
thứ.”
“Chị phải ngừng nói dối tôi đi.”
Bà đã chờ đợi điều này. “Tôi biết.”
“Tôi sẽ không thể giúp nếu chị không nói gì.”
Bà đã hiểu. “Những trang nhật ký thiếu gửi đến chỗ
Scoville thì sao? Có gì không?”
“Chị sẽ nói cho tôi.” Và anh chìa tám trang giấy ra.
Bà nghĩ rằng tập trung một lúc vào chuyện khác sẽ
giúp bà tạm thời quên đi được Lars và Mark, nên bà
đọc chăm chú những trang viết tay. Phần lớn trong số
đó không có gì quan trọng, nhưng cũng có những
đoạn đập thẳng vào tim bà.